Hãy hình dung một cái cây. Chúng ta hãy giả định cây đó tượng trưng cho cuộc sống. Trên cây đó có hoa trái. Trong cuộc sống, hoa trái đó gọi là thành quả mà chúng ta đạt được. Chúng ta nhìn vào giỏ hoa trái (thành quả của chúng ta), và cảm thấy không hài lòng: số hoa trái ấy còn quá ít, chúng quá nhỏ bé hoặc hương vị không thơm ngon.
 
Vậy chúng ta dự định sẽ làm gì? Phần lớn chúng ta sẽ tập trung chú ý vào hoa trái, vào kết quả của chúng ta. Nhưng cái gì thực sự tạo nên hoa trái đó? Đó chính là hạt giống và gốc rễ đã tạo nên hoa trái.
Như vậy là cái nằm dưới mặt đất tạo nên những cái trên mặt đất. Là cái vô hình tạo nên cái hữu hình. Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa là, nếu bạn muốn thay đổi hoa trái, bạn phải thay đổi gốc rễ trước đã. Nếu bạn muốn thay đổi cái hữu hình trước hết bạn phải thay đổi cái vô hình.
Tất nhiên, một số người nói rằng nhìn thấy mới tin tưởng được. Câu hỏi tôi dành cho những người đó là “Tại sao bạn phải trả hoá đơn tiền điện?” Mặc dù bạn không thể nhìn thấy điện năng, bạn có thể nhận ra và sử dụng năng lượng của nó. Nếu bạn còn nghi ngờ sự tồn tại của nói, hãy gí ngón tay bạn vào ổ cắm điện, và tôi sẽ đảm bảo rằng sự hoài nghi của bạn sẽ biến mất ngay.
Theo kinh nghiệm của tôi, điều bạn không nhìn thấy trong thế giới này có sức mạnh lớn hơn nhiều bất kỳ điều gì bạn có thể nhìn thấy. Bạn có thể đồng ý hay không với câu tuyên bố này, nhưng liên quan đến những gì bạn làm, đừng quên áp dụng nguyên tắc này trong cuộc sống của bạn, nếu không bạn sẽ dễ bị tổn hại. Tại sao? Bởi vì bạn đi ngược với quy luật của tự nhiên, nơi những gì dưới mặt đất tạo ra những gì trên mặt đất, nơi những gì vô hình tạo nên những cái hữu hình.
Là con người, chúng ta là một phần của tự nhiên, không phải trên nó. Hệ quả là khi chúng ta tuân theo quy luật của tự nhiên và tập trung vào gốc rễ - thế giới tinh thần bên trong chúng ta - cuộc sống của chúng ta sẽ trôi chảy, hoà thuận. Khi chúng ta không theo quy luật tự nhiên, cuộc sống sẽ có lắm thác ghềnh.
Trong mỗi cánh rừng, mỗi trang trại, mỗi khu vườn trên trái đất, cái bên dưới nền đất tạo ra cái bên trên. Đó là lý do tại sao tập trung chú ý của bạn vào hoa trái là vô ích. Bạn không thể thay đổi hoa trái đã đơm kết trên cây. Tuy nhiên, bạn có thể thay đổi hoa trái của ngày mai. Nhưng để làm điều đó, bạn phải đào xuống dưới đất và làm khoẻ bộ rễ.
Một trong những điều quan trọng nhất bạn cần biết là chúng ta không chỉ sống trong thế giới thực tại này. Chúng ta hiện đang sống trong ít nhất bốn thế giới khác cùng một lúc, đó là: thế giới Vật chất, thế giới Tinh thần, thế giới Cảm xúc, thế giới Tâm linh.
Tuy nhiên, có rất ít người nhận ra rằng thế giới vật chất chỉ là hệ quả, là dấu vết của ba thế giới còn lại.
Ví dụ, giả thiết bạn vừa viết một lá thư trên máy tính của mình. Bản nhấn vào phím in và lá thư sẽ chạy ra khỏi máy in của bạn. Bạn nhìn vào bản in và phát hiện một lỗi đánh máy. Thế là bạn vớ lấy cục tẩy và xoá nó trên tờ giấy. Sau đó bạn nhấn phím in một lần nữa và lại xuất hiện lỗi đánh máy cũ.
Lạ quá, sao lại có thể như thế này được chứ? Bạn vừa tẩy nó đi rồi mà! Lần này bạn lấy một cục tẩy lớn hơn rồi chà sát mạnh hơn và lâu hơn. Bạn lại nhấn phím in và lỗi lại xuất hiện một lần nữa! Bạn thốt lên vì sững sờ pha lẫn kinh ngạc “có chuyện gì thế này. Hay là mình bị hoa mắt?”
“Chuyện” ở đây là bạn không thể thật sự thay đổi vấn đề nếu chỉ sửa chữa “sản phẩm in ra” tức là thế giới vật chất; mà bạn chỉ có thể thay đổi “chương trình in”, tức là thế giới tâm linh, cảm xúc và tinh thần.
Tiền bạc là kết quả, của cải là kết quả, sức khoẻ là kết quả, bệnh tật là kết quả, đến cân nặng cũng là kết quả của chế độ dinh dưỡng và lối sống của bạn. Chúng ta sống trong một thế giới nhân quả.
Bạn đã từng nghe ai đó nói không có tiền là một vấn đề? Giờ bạn hãy nghe: Không có tiền không phải và không bao giờ là vấn đề cả! Việc không có tiền chỉ là dấu hiệu, triệu chứng của điều gì đó đã xảy ra bên dưới hiện tượng đó.
Không có tiền là kết quả, nhưng cái gì là nguyên nhân gốc rễ? Nó nhắc lại điều đó: cách duy nhất để thay đổi thế giới bên ngoài là thay đổi thế giới bên trong.
Dù những thành quả mà bạn gặt hái được có thế nào đi chăng nữa, dù nhiều hay ít, tốt hay xấu, tích cực hay tiêu cực, thì bạn hãy luôn nhớ rằng thế giới bên ngoài chỉ là một hình ảnh phản chiếu của thế giới bên trong. Nếu cuộc sống bên ngoài của bạn không suôn sẻ thì đó chính là do cuộc sống nội tâm của bạn chưa được suôn sẻ. Chỉ đơn giản vậy.
 
T.Harv Eker - Trích Bí quyết Tư duy Thịnh vượn
A.King
Thứ Tư, 21 tháng 7, 2010
Thứ Tư, 14 tháng 7, 2010
Nguyên Tắc Con Ếch
Câu chuyện về con ếch và thùng nước vẫn hay được mọi người kể lại . Nó nói lên quy luật của sự hư hỏng ... 
Nếu bạn lấy một con ếch thông minh và thả nó vào thùng nước sôi , con ếch sẽ làm gì ? Ngay lập tức nó sẽ nhảy ra , bởi nó nghĩ rằng :" Chuyện này không đùa được , mình phải biến thôi ! " .
Vẫn với con ếch ấy , hoặc một người bà con thông minh khác của nó , bạn lấy và quẳng vào một thùng nước lạnh , đặt thùng nước lên bếp và đun thùng nước nóng dần lên . Điều gì sẽ xảy ra ? Con ếch sẽ thấy thư giãn người ... một vài phút sau nó tự bảo : " ở đây ấm thật " . Và chẳng mấy chốc , bạn có món ếch chín
Cuộc sống xảy ra dần dần . Giống như con ếch , chúng ta có thể bị lừa và đến khi nhận ra thì tất cả đã quá muộn .
Nếu ngày mai bạn tỉnh dậy và thấy mình tăng thêm 20kg nữa , bạn có lo không ? Chắc chắn bạn sẽ lao đến bệnh viện và yêu cầu cấp cứu . Nhưng nếu sự việc xảy ra dần dần , tháng này tăng một cân , tháng sau tăng 1 cân nữa thì đa số chúng ta có khuynh hướng mặc nó ...
Cuộc sống là một sự tích luỹ . Điều này thêm vào điều kia , giống như " nước chảy , đá mòn " . Nguyên tắc con ếch nhắc nhở chúng ta rằng , mỗi ngày qua đi , chúng ta hãy tự hỏi :" Mình đang đi về đâu ? Có phải mình khoẻ mạnh hơn , giàu có hơn , hạnh phúc hơn ... không ?" . Nếu không phải thế , chúng ta cần thay đổi những gì chúng ta đang làm . Không có gì là đứng yên một chỗ cả - Hoặc là bạn đang tiến lên , hoặc là đang trượt dần ....
Nếu bạn lấy một con ếch thông minh và thả nó vào thùng nước sôi , con ếch sẽ làm gì ? Ngay lập tức nó sẽ nhảy ra , bởi nó nghĩ rằng :" Chuyện này không đùa được , mình phải biến thôi ! " .
Vẫn với con ếch ấy , hoặc một người bà con thông minh khác của nó , bạn lấy và quẳng vào một thùng nước lạnh , đặt thùng nước lên bếp và đun thùng nước nóng dần lên . Điều gì sẽ xảy ra ? Con ếch sẽ thấy thư giãn người ... một vài phút sau nó tự bảo : " ở đây ấm thật " . Và chẳng mấy chốc , bạn có món ếch chín
Cuộc sống xảy ra dần dần . Giống như con ếch , chúng ta có thể bị lừa và đến khi nhận ra thì tất cả đã quá muộn .
Nếu ngày mai bạn tỉnh dậy và thấy mình tăng thêm 20kg nữa , bạn có lo không ? Chắc chắn bạn sẽ lao đến bệnh viện và yêu cầu cấp cứu . Nhưng nếu sự việc xảy ra dần dần , tháng này tăng một cân , tháng sau tăng 1 cân nữa thì đa số chúng ta có khuynh hướng mặc nó ...
Cuộc sống là một sự tích luỹ . Điều này thêm vào điều kia , giống như " nước chảy , đá mòn " . Nguyên tắc con ếch nhắc nhở chúng ta rằng , mỗi ngày qua đi , chúng ta hãy tự hỏi :" Mình đang đi về đâu ? Có phải mình khoẻ mạnh hơn , giàu có hơn , hạnh phúc hơn ... không ?" . Nếu không phải thế , chúng ta cần thay đổi những gì chúng ta đang làm . Không có gì là đứng yên một chỗ cả - Hoặc là bạn đang tiến lên , hoặc là đang trượt dần ....
Thứ Ba, 13 tháng 7, 2010
Phát điên vì kiếp làm vợ chồng ngoại
Phát điên vì kiếp làm vợ chồng ngoại
Bẵng 2 năm không liên lạc, ngày nọ gia đình chồng dẫn Hà về Việt Nam trả lại. Từ một cô gái xinh đẹp, Hà biến thành một người xấu xí, già nua, không nói với ai một lời nào. Cô co rúm vào góc phòng nói huyên thuyên một mình.
> Bi kịch cô dâu Việt bị chồng sát hại ở Hàn Quốc/ Vỡ mộng vì chồng ngoại
Ở làng quê xã Trung Nhứt, quận Thốt Nốt, thành phố Cần Thơ này, Hà được xem là cô gái may mắn hơn cả vì lấy được tấm chồng tử tế ở Đài Bắc (Đài Loan), có nghề nghiệp ổn định và yêu thương vợ hết mực. Hà theo chồng, thường xuyên gọi điện và gửi tiền về nhà, rồi bỗng dưng ngưng đến 2 năm sau, một ngày nọ gia đình chồng dẫn cô về Việt Nam trả lại.
Cả nhà xót xa. Khi ra đi là một cô gái 20 tuổi xinh đẹp, trẻ trung ngời ngời sức sống, lúc về Hà thành một người xấu xí, già nua, biểu hiện tâm thần, luôn co rúm vào góc phòng nói huyên thuyên một mình. Gia đình tìm cách chạy chữa khắp nơi nhưng không khỏi. Năm trước, chồng cô từ Đài Loan sang năn nỉ bố mẹ vợ được đưa cô đi chữa bệnh song bị từ chối. Cả nhà đưa Hà vào Bệnh viện Tâm thần thành phố Cần Thơ chữa trị, trong khi vẫn chưa có cơ hội tìm hiểu tại sao con mình trở nên điên loạn.
Ở xã của Hà, có 5 người lấy chồng Đài Loan nhưng đều ly dị và bỏ về. Tất cả họ đều trở nên u uất, trầm cảm. Nhiều người bỏ địa phương đi đâu không rõ.
Tại Bệnh viện Tâm thần thành phố Cần Thơ, VnExpress.net gặp không ít bệnh nhân nữ từng xuất ngoại lấy chồng. Họ đến từ nhiều miền quê khác nhau, nhưng đều về nước với căn bệnh tâm thần sau những tháng ngày đày đọa ở xứ người.
Trong số đó có Màu, năm nay đã xấp xỉ 30. Năm 2001, Màu 18 tuổi, cùng hơn 10 cô giá trẻ đẹp khác trong xã qua môi giới được xem mắt và lấy chồng Đài Loan. Bà mẹ của Màu vẫn còn nhớ rõ, sau một đám cưới tập thể chóng vánh tại TP HCM, người môi giới đưa cho gia đình bà một triệu đồng là tiền của gia đình chú rể trả sau khi trừ các chi phí, rồi đưa cô đi theo chồng. 21 ngày sau, người mẹ nhận được một cuộc điện thoại lên sân bay đón con.
Cô dâu Màu bên cạnh chú rể người Đài Loan trong ngày cưới. Ảnh do gia đình cung cấp.
Lúc tỉnh táo, trao đổi với VnExpress.net, Màu nhớ lại: “Một buổi trưa, người mai mối đến nhà chồng tại thành phố Cao Hùng (Đài Loan) bảo em thu xếp đồ đạc rồi đưa thẳng ra sân bay. Em chẳng biết đi đâu nữa, tỉnh dậy thì đã ở Việt Nam rồi”.
Mẹ Màu kể, khi về đến sân bay Tân Sơn Nhất, cô con gái chỉ còn mặc độc mỗi bộ quần áo cũ nát, không có đồ đạc gì mang theo. Người phụ nữ ngày xưa dẫn mối đưa cô sang Đài Loan dúi vào tay gia đình 100.000 đồng rồi bỏ đi thẳng. Màu không còn nhận ra cha, mẹ hay người thân nữa. Gia đình đưa cô đến Bệnh viện tâm thần Cần Thơ khám bệnh, kết quả: Màu bị bệnh tâm thần phân liệt.
Năm đầu tiên, bệnh tình của cô rất nghiêm trọng. Sau khi xuất viện về nhà, cô gái vẫn còn hoảng loạn đập phá hết đồ đạc, nửa đêm bỏ đi lang thang. Người nhà phải dùng xích sắt trói cô vào chân giường.
Màu bây giờ bệnh tình đã thuyên giảm đáng kể nhưng vẫn lúc tỉnh lúc mê. Cô nói đùa nếu bây giờ sang Cao Hùng vẫn có thể tìm được nhà chồng. “Nói chơi thôi chứ em sợ lắm. Nghĩ về ngôi nhà đó là em sợ”, rồi Màu nói ngay. Chồng cô lớn hơn vợ 20 tuổi, làm nghề gì cô không biết, đi từ sáng sớm, tối mịt mới về.
Màu ở chung với mẹ chồng và một ông anh chồng hành nghề ăn xin mình đầy ghẻ lở. Mỗi bữa ăn, bà mẹ chồng bắt cô uống một lọ thuốc màu đen có mùi hăng hắc, cô không uống là bị đánh. "Em chẳng biết là thuốc gì, hỏi cũng không được nên cứ thế làm theo", cô gái cho biết. Mẹ chồng nhốt cô trong nhà không cho đi đâu cả, người vợ cũng không thấy được mặt chồng mình. Màu sống như thế được 21 ngày thì đâm ra hoảng loạn, rồi phát điên.
Mẹ bệnh nhân này nuốt nước mắt tâm sự: “Nhà nghèo quá, mong nó đi lấy chồng gửi tiền về giúp gia đình, ai ngờ chuốc họa vào thân”. Từ năm 2001, mỗi tháng phải đưa Màu đến bệnh viện khám và thuốc men chữa trị hết 300.000 đồng. Gia đình không có ruộng đất, phải đi làm mướn và vay thêm tiền chữa bệnh, đến nay đã mang nợ vài chục triệu đồng.
Cô Màu bây giờ vẫn còn bị tâm thần, lúc tỉnh lúc mê. Ảnh: Tiến Thùy.
Tai họa ập đến lần nữa sau khi Màu trở về nước. Năm 2003, tưởng con gái đã lành bệnh, gia đình tháo chiếc xích ở chân cô. Một đêm, cô gái bỏ đi, bảo là lên Cần Thơ làm ăn. Vài ngày sau, người nhà tìm thấy Màu đi lạc ở tận Đồng Tháp. Chín tháng sau đó, cô sinh ra một đứa trẻ không cha. Gia đình túng quẫn càng thêm gánh nặng, cha mẹ Màu còng lưng nuôi đứa con bệnh và đứa cháu nhỏ.
Vài năm trước, Bệnh viện tâm thần Cần Thơ cũng tiếp nhận một bệnh nhân là người đi lấy chồng Đài Loan trở về. Thương, ở ấp Xáng Mới, xã Thạnh Xuân (huyện Châu Thành A, Hậu Giang) nhập viện trong tình trạng mất trí nhớ, thỉnh thoảng lên cơn điên loạn. Cô phải mất 3 năm điều trị đặc biệt mới qua được hiểm nghèo, nhờ có sự quan tâm chăm sóc đặc biệt của người bây giờ là chồng cô. Hết bệnh, hai người lấy nhau rồi dắt díu nhau lên Sài Gòn làm ăn. Đến bây giờ, Thương vẫn chưa thôi ám ảnh về những ngày tháng đắng cay tủi nhục nơi đất khách, trong kiếp làm vợ chồng ngoại.
Bác sĩ Lê Hoàng Vũ, Bệnh viện tâm thần Cần Thơ, cho biết bệnh viện đã tiếp nhận nhiều ca bệnh giống như Hà và Màu. Những cô gái lấy chồng nước ngoài thường rơi vào hoàn cảnh bị ép buộc, bị đặt vào một môi trường xa lạ, không người trò chuyện, dẫn đến lạc lõng dần dần sinh ra trầm uất. Người không được chia sẻ thông cảm thì dễ bị rối loạn tâm thần cấp. Nếu thêm tình trạng ngược đãi nữa thì khả năng trở nên điên loạn là điều dễ hiểu.
Y sĩ Lương Hiền Thành, cũng ở Bệnh viện tâm thần Cần Thơ, thì khẳng định hiện tượng các cô gái lấy chồng Đài Loan bị bệnh thần kinh trở về là không ít. "Chỉ những trường hợp bị nặng, người nhà mới đưa vào bệnh viện. Còn có hàng trăm trường hợp khám và điều trị tại các phòng mạch tư do sợ lộ chuyện", y sĩ này nói.
Tiến Thùy
Bẵng 2 năm không liên lạc, ngày nọ gia đình chồng dẫn Hà về Việt Nam trả lại. Từ một cô gái xinh đẹp, Hà biến thành một người xấu xí, già nua, không nói với ai một lời nào. Cô co rúm vào góc phòng nói huyên thuyên một mình.
> Bi kịch cô dâu Việt bị chồng sát hại ở Hàn Quốc/ Vỡ mộng vì chồng ngoại
Ở làng quê xã Trung Nhứt, quận Thốt Nốt, thành phố Cần Thơ này, Hà được xem là cô gái may mắn hơn cả vì lấy được tấm chồng tử tế ở Đài Bắc (Đài Loan), có nghề nghiệp ổn định và yêu thương vợ hết mực. Hà theo chồng, thường xuyên gọi điện và gửi tiền về nhà, rồi bỗng dưng ngưng đến 2 năm sau, một ngày nọ gia đình chồng dẫn cô về Việt Nam trả lại.
Cả nhà xót xa. Khi ra đi là một cô gái 20 tuổi xinh đẹp, trẻ trung ngời ngời sức sống, lúc về Hà thành một người xấu xí, già nua, biểu hiện tâm thần, luôn co rúm vào góc phòng nói huyên thuyên một mình. Gia đình tìm cách chạy chữa khắp nơi nhưng không khỏi. Năm trước, chồng cô từ Đài Loan sang năn nỉ bố mẹ vợ được đưa cô đi chữa bệnh song bị từ chối. Cả nhà đưa Hà vào Bệnh viện Tâm thần thành phố Cần Thơ chữa trị, trong khi vẫn chưa có cơ hội tìm hiểu tại sao con mình trở nên điên loạn.
Ở xã của Hà, có 5 người lấy chồng Đài Loan nhưng đều ly dị và bỏ về. Tất cả họ đều trở nên u uất, trầm cảm. Nhiều người bỏ địa phương đi đâu không rõ.
Tại Bệnh viện Tâm thần thành phố Cần Thơ, VnExpress.net gặp không ít bệnh nhân nữ từng xuất ngoại lấy chồng. Họ đến từ nhiều miền quê khác nhau, nhưng đều về nước với căn bệnh tâm thần sau những tháng ngày đày đọa ở xứ người.
Trong số đó có Màu, năm nay đã xấp xỉ 30. Năm 2001, Màu 18 tuổi, cùng hơn 10 cô giá trẻ đẹp khác trong xã qua môi giới được xem mắt và lấy chồng Đài Loan. Bà mẹ của Màu vẫn còn nhớ rõ, sau một đám cưới tập thể chóng vánh tại TP HCM, người môi giới đưa cho gia đình bà một triệu đồng là tiền của gia đình chú rể trả sau khi trừ các chi phí, rồi đưa cô đi theo chồng. 21 ngày sau, người mẹ nhận được một cuộc điện thoại lên sân bay đón con.
Cô dâu Màu bên cạnh chú rể người Đài Loan trong ngày cưới. Ảnh do gia đình cung cấp.
Lúc tỉnh táo, trao đổi với VnExpress.net, Màu nhớ lại: “Một buổi trưa, người mai mối đến nhà chồng tại thành phố Cao Hùng (Đài Loan) bảo em thu xếp đồ đạc rồi đưa thẳng ra sân bay. Em chẳng biết đi đâu nữa, tỉnh dậy thì đã ở Việt Nam rồi”.
Mẹ Màu kể, khi về đến sân bay Tân Sơn Nhất, cô con gái chỉ còn mặc độc mỗi bộ quần áo cũ nát, không có đồ đạc gì mang theo. Người phụ nữ ngày xưa dẫn mối đưa cô sang Đài Loan dúi vào tay gia đình 100.000 đồng rồi bỏ đi thẳng. Màu không còn nhận ra cha, mẹ hay người thân nữa. Gia đình đưa cô đến Bệnh viện tâm thần Cần Thơ khám bệnh, kết quả: Màu bị bệnh tâm thần phân liệt.
Năm đầu tiên, bệnh tình của cô rất nghiêm trọng. Sau khi xuất viện về nhà, cô gái vẫn còn hoảng loạn đập phá hết đồ đạc, nửa đêm bỏ đi lang thang. Người nhà phải dùng xích sắt trói cô vào chân giường.
Màu bây giờ bệnh tình đã thuyên giảm đáng kể nhưng vẫn lúc tỉnh lúc mê. Cô nói đùa nếu bây giờ sang Cao Hùng vẫn có thể tìm được nhà chồng. “Nói chơi thôi chứ em sợ lắm. Nghĩ về ngôi nhà đó là em sợ”, rồi Màu nói ngay. Chồng cô lớn hơn vợ 20 tuổi, làm nghề gì cô không biết, đi từ sáng sớm, tối mịt mới về.
Màu ở chung với mẹ chồng và một ông anh chồng hành nghề ăn xin mình đầy ghẻ lở. Mỗi bữa ăn, bà mẹ chồng bắt cô uống một lọ thuốc màu đen có mùi hăng hắc, cô không uống là bị đánh. "Em chẳng biết là thuốc gì, hỏi cũng không được nên cứ thế làm theo", cô gái cho biết. Mẹ chồng nhốt cô trong nhà không cho đi đâu cả, người vợ cũng không thấy được mặt chồng mình. Màu sống như thế được 21 ngày thì đâm ra hoảng loạn, rồi phát điên.
Mẹ bệnh nhân này nuốt nước mắt tâm sự: “Nhà nghèo quá, mong nó đi lấy chồng gửi tiền về giúp gia đình, ai ngờ chuốc họa vào thân”. Từ năm 2001, mỗi tháng phải đưa Màu đến bệnh viện khám và thuốc men chữa trị hết 300.000 đồng. Gia đình không có ruộng đất, phải đi làm mướn và vay thêm tiền chữa bệnh, đến nay đã mang nợ vài chục triệu đồng.
Cô Màu bây giờ vẫn còn bị tâm thần, lúc tỉnh lúc mê. Ảnh: Tiến Thùy.
Tai họa ập đến lần nữa sau khi Màu trở về nước. Năm 2003, tưởng con gái đã lành bệnh, gia đình tháo chiếc xích ở chân cô. Một đêm, cô gái bỏ đi, bảo là lên Cần Thơ làm ăn. Vài ngày sau, người nhà tìm thấy Màu đi lạc ở tận Đồng Tháp. Chín tháng sau đó, cô sinh ra một đứa trẻ không cha. Gia đình túng quẫn càng thêm gánh nặng, cha mẹ Màu còng lưng nuôi đứa con bệnh và đứa cháu nhỏ.
Vài năm trước, Bệnh viện tâm thần Cần Thơ cũng tiếp nhận một bệnh nhân là người đi lấy chồng Đài Loan trở về. Thương, ở ấp Xáng Mới, xã Thạnh Xuân (huyện Châu Thành A, Hậu Giang) nhập viện trong tình trạng mất trí nhớ, thỉnh thoảng lên cơn điên loạn. Cô phải mất 3 năm điều trị đặc biệt mới qua được hiểm nghèo, nhờ có sự quan tâm chăm sóc đặc biệt của người bây giờ là chồng cô. Hết bệnh, hai người lấy nhau rồi dắt díu nhau lên Sài Gòn làm ăn. Đến bây giờ, Thương vẫn chưa thôi ám ảnh về những ngày tháng đắng cay tủi nhục nơi đất khách, trong kiếp làm vợ chồng ngoại.
Bác sĩ Lê Hoàng Vũ, Bệnh viện tâm thần Cần Thơ, cho biết bệnh viện đã tiếp nhận nhiều ca bệnh giống như Hà và Màu. Những cô gái lấy chồng nước ngoài thường rơi vào hoàn cảnh bị ép buộc, bị đặt vào một môi trường xa lạ, không người trò chuyện, dẫn đến lạc lõng dần dần sinh ra trầm uất. Người không được chia sẻ thông cảm thì dễ bị rối loạn tâm thần cấp. Nếu thêm tình trạng ngược đãi nữa thì khả năng trở nên điên loạn là điều dễ hiểu.
Y sĩ Lương Hiền Thành, cũng ở Bệnh viện tâm thần Cần Thơ, thì khẳng định hiện tượng các cô gái lấy chồng Đài Loan bị bệnh thần kinh trở về là không ít. "Chỉ những trường hợp bị nặng, người nhà mới đưa vào bệnh viện. Còn có hàng trăm trường hợp khám và điều trị tại các phòng mạch tư do sợ lộ chuyện", y sĩ này nói.
Tiến Thùy
Của hiếm
Của hiếm
Cuộc đời mấy ai gặp được người yêu mình nhất, rồi mấy ai được gặp người mình yêu nhất, ai có diễm phúc được cộng 2 người đó làm một. Của hiếm.
Tình yêu giống như trò chơi của những đứa khùng. người mình yêu nhất thì không bao giờ là người yêu mình nhất. Bi kịch. Vậy sẽ kết hôn với ai? Người yêu mình nhất hay người mình yêu nhất. Nan giải.
Anh - là người nó yêu nhất. Chả phải tình đầu nhưng lại là người nó yêu nhất, ai nói tình đầu là tình đẹp nhất với nó thì không phải. Nó biết yêu từ lúc chưa biết dậy thì là gì nên đương nhiên anh chẳng phải tình đầu. Vậy mà nó yêu anh nhất, thời gian nó kéo dài tình yêu với người yêu nhất chỉ vỏn vẹn 3 tháng, số lần nó đi chơi với anh đếm tròn đầu ngón tay vậy mà… nó khóc như mưa khi anh nói mình chia tay. Nó đi 300km chỉ để đứng trước mặt anh và hỏi anh “tại sao?”. Nó điên cuồng tìm kiếm lại bất kỳ nụ hôn nào, vòng tay nào giống của anh, hay hơi hơi giống của anh. Nó lang thang tất cả các cửa hàng nước hoa để tìm lại mùi vương trên áo anh khi nó úp mặt vào… anh là người nó yêu nhất, là người mà nó vẫn thì thầm: “da lat nho” của nó. Nhưng anh chẳng là người yêu nó nhất.
Anh - người yêu nó nhất. Anh yêu nó hơn yêu bản thân mình, yêu là đi mưa với người mình yêu chứ không phải là đưa ô cho người yêu. Anh dang tay hứng hết những giọt nước mưa, anh giữ cho nó vô trùng với những lo toan trong cuộc sống, 2 năm bên anh là 2 năm nó không hề đụng tay vô bất cứ việc gì kể cả giặt quần áo của nó. Anh cầu hôn nó lần đầu tiên ngay khi cái hôn chính thức chưa kịp trao môi, lần thứ 2 đúng một năm kể từ lần cầu hôn thứ nhất….
Anh biết rõ nó thích gì, nó cần gì, anh chiều nó một cách hòan hảo, vô điều kiện. Nó không yêu anh, chẳng biết tại sao, nếu có phép màu nó chỉ ước một điều “nó sẽ yêu anh”. Nó ra đi, để mặt anh với chơi vơi nỗi nhớ, chơi vơi tuyệt vọng… nó nợ anh nhiều thật nhiều. Nợ anh cả cái lần anh hớt hải lục tung cả thành phố để tìm cho ra cái bệnh viện nó đang khám bệnh, chỉ để bên cạnh nó mặc dù bên cạnh nó giờ đã có người khác, anh biết rõ nó sợ bệnh viện, nó chưa bao giờ tự đi BV một mình. Nhưng anh lại chẳng là người nó yêu. Đau.
Anh - người nó lấy làm chồng. Đương nhiên anh chẳng yêu nó nhất, anh là người đưa ô cho nó đi mưa chứ không đi mưa chung với nó. Cái cảm giác nhạt nhạt khi bên anh tồn tại từ khi mới bắt đầu yêu, nó đã chật vật khổ sở đi tìm thứ lý giải cho cảm giác đó, câu trả lời là “tình yêu anh dành cho nó đủ để không thể chối bỏ chứ không nhiều để thay đổi vì nó”, đau đớn khi anh xác nhận đó là sự thật. không hiểu sao nó vẫn chấp nhận lấy anh để đến bây giờ mặc dù anh đã nói yêu nó nhưng cảm giác nhạt nhạt đó vẫn nguyên vẹn như xưa. Lời nói có thể giả nhưng cảm giác của nó không thể là giả được.
Có lẽ tình yêu anh dành cho tình đầu của anh quá nhiều đến bây giờ chẳng còn bao nhiêu mà cho nó nữa. Nó chợt nhận ra, hình như nó bắt đầu lãnh cảm với chồng mất rồi. Nó khó khăn khi nói lời yêu với anh, khó khăn khi dành ánh mắt yêu thương cho anh, khó khăn khi nói nhớ anh mặc dù nó đang cháy lòng. Đương nhiên anh chẳng yêu nó nhất, và có lẽ nó chẳng còn yêu anh như nó đã từng.
Nana
Cuộc đời mấy ai gặp được người yêu mình nhất, rồi mấy ai được gặp người mình yêu nhất, ai có diễm phúc được cộng 2 người đó làm một. Của hiếm.
Tình yêu giống như trò chơi của những đứa khùng. người mình yêu nhất thì không bao giờ là người yêu mình nhất. Bi kịch. Vậy sẽ kết hôn với ai? Người yêu mình nhất hay người mình yêu nhất. Nan giải.
Anh - là người nó yêu nhất. Chả phải tình đầu nhưng lại là người nó yêu nhất, ai nói tình đầu là tình đẹp nhất với nó thì không phải. Nó biết yêu từ lúc chưa biết dậy thì là gì nên đương nhiên anh chẳng phải tình đầu. Vậy mà nó yêu anh nhất, thời gian nó kéo dài tình yêu với người yêu nhất chỉ vỏn vẹn 3 tháng, số lần nó đi chơi với anh đếm tròn đầu ngón tay vậy mà… nó khóc như mưa khi anh nói mình chia tay. Nó đi 300km chỉ để đứng trước mặt anh và hỏi anh “tại sao?”. Nó điên cuồng tìm kiếm lại bất kỳ nụ hôn nào, vòng tay nào giống của anh, hay hơi hơi giống của anh. Nó lang thang tất cả các cửa hàng nước hoa để tìm lại mùi vương trên áo anh khi nó úp mặt vào… anh là người nó yêu nhất, là người mà nó vẫn thì thầm: “da lat nho” của nó. Nhưng anh chẳng là người yêu nó nhất.
Anh - người yêu nó nhất. Anh yêu nó hơn yêu bản thân mình, yêu là đi mưa với người mình yêu chứ không phải là đưa ô cho người yêu. Anh dang tay hứng hết những giọt nước mưa, anh giữ cho nó vô trùng với những lo toan trong cuộc sống, 2 năm bên anh là 2 năm nó không hề đụng tay vô bất cứ việc gì kể cả giặt quần áo của nó. Anh cầu hôn nó lần đầu tiên ngay khi cái hôn chính thức chưa kịp trao môi, lần thứ 2 đúng một năm kể từ lần cầu hôn thứ nhất….
Anh biết rõ nó thích gì, nó cần gì, anh chiều nó một cách hòan hảo, vô điều kiện. Nó không yêu anh, chẳng biết tại sao, nếu có phép màu nó chỉ ước một điều “nó sẽ yêu anh”. Nó ra đi, để mặt anh với chơi vơi nỗi nhớ, chơi vơi tuyệt vọng… nó nợ anh nhiều thật nhiều. Nợ anh cả cái lần anh hớt hải lục tung cả thành phố để tìm cho ra cái bệnh viện nó đang khám bệnh, chỉ để bên cạnh nó mặc dù bên cạnh nó giờ đã có người khác, anh biết rõ nó sợ bệnh viện, nó chưa bao giờ tự đi BV một mình. Nhưng anh lại chẳng là người nó yêu. Đau.
Anh - người nó lấy làm chồng. Đương nhiên anh chẳng yêu nó nhất, anh là người đưa ô cho nó đi mưa chứ không đi mưa chung với nó. Cái cảm giác nhạt nhạt khi bên anh tồn tại từ khi mới bắt đầu yêu, nó đã chật vật khổ sở đi tìm thứ lý giải cho cảm giác đó, câu trả lời là “tình yêu anh dành cho nó đủ để không thể chối bỏ chứ không nhiều để thay đổi vì nó”, đau đớn khi anh xác nhận đó là sự thật. không hiểu sao nó vẫn chấp nhận lấy anh để đến bây giờ mặc dù anh đã nói yêu nó nhưng cảm giác nhạt nhạt đó vẫn nguyên vẹn như xưa. Lời nói có thể giả nhưng cảm giác của nó không thể là giả được.
Có lẽ tình yêu anh dành cho tình đầu của anh quá nhiều đến bây giờ chẳng còn bao nhiêu mà cho nó nữa. Nó chợt nhận ra, hình như nó bắt đầu lãnh cảm với chồng mất rồi. Nó khó khăn khi nói lời yêu với anh, khó khăn khi dành ánh mắt yêu thương cho anh, khó khăn khi nói nhớ anh mặc dù nó đang cháy lòng. Đương nhiên anh chẳng yêu nó nhất, và có lẽ nó chẳng còn yêu anh như nó đã từng.
Nana
Thứ Sáu, 9 tháng 7, 2010
Tiết kiệm gia đình
                         Hum ni chả hỉu sao mà đi mua đồ ai cũng thối lại 1 đống tiền lẻ >"                         Mình đem ý tưởng đó về hiện thực hóa trong gia đình như thế này :D Mình muốn trong gia đình có 1 ống tiết kiệm bự :D Thế này nhé , 1 gia đình với 3 thành viên : bố , mẹ và cu tũn thì trên ống tiết kiệm đó ghi rõ :
                Bố cu Tũn đóng ......../ngày
                Mẹ cu Tũn đóng ......../ ngày
                Cu Tũn đóng.............../ ngày ( thường thì bố hoặc mẹ cu Tũn đóng :D )
                         Bên cạnh đó trên cái ống tiết kiếm còn có 1 quyển lịch :d ghi rõ ngày nào đã đóng ngày nào chưa ;)) dzi là chạy hem thoát đc :P . tuy nhiên môi ng nên có 1 quyển riêng để bảo đảm tính bảo mật :"> riêng sổ cu Tũn thì sẽ đc bố hoặc mẹ đóng thay nên đôi lúc bố quên thì có mẹ chạy vô coi thử ;)) đôi lúc lại phát chiện ra nhìu đìu thú vị đó ;))
                         Đợi đến cuối năm thì đập ống :D chắc chắn sẽ đc 1 khoản kha khá :x mẹ pé Tũn có thêm 1 khoản để sắm quần áo choa pé tũn òi .......... còn dư thì gia đình cũng đc 1 bữa ăn thịnh soạn cho ngày cuối cùng của năm :D
Chủ Nhật, 4 tháng 7, 2010
Câu chuyện về 4 ngọn nến
Trong phòng tối có 4 ngọn nến đang cháy. Xung quanh thật yên tĩnh, đến mức chúng ta có thể nghe thấy tiếng thì thầm của chúng. Ngọn nến thứ nhất nói:
- Tôi là hiện thân của HÒA BÌNH! Cuộc đời sẽ như thế nào nếu không có tôi. Tôi thực sự quan trọng cho mọi người.
Ngọn nến thứ hai lên tiếng:
- Tôi là hiện thân của LÒNG TRUNG THÀNH! Hơn tất cả, mọi người đều phải cần đến tôi.
Đến lượt mình, ngọn nến thứ ba nói:
- Tôi là hiện thân của TÌNH YÊU! Tôi mới thực sự quan trọng. Hãy thử xem cuộc sống sẽ như thế nào nếu thiếu đi tình yêu!
Đột nhiên,cánh cửa chợt mở tung, một cậu bé chạy vào phòng. Một cơn gió ùa vào làm tắt cả ba ngọn nến.
- Tại sao cả ba ngọn nến đều tắt? - Cậu bé sửng sốt nói.
Đến đây, cậu bé òa lên khóc. Lúc này, ngọn nến thứ tư mới lên tiếng:
- Đừng lo lắng cậu bé! Khi tôi vẫn còn cháy thì vẫn có thể thắp sáng lại cả ba ngọn nến kia. Bởi vì tôi chính là NIỀM HY VỌNG!
Lau những giọt nước mắt còn đọng lại, cậu bé lần lượt thắp sáng lại những ngọn nến vừa tắt.
Ngọn lửa của HY VỌNG sẽ luôn đi cùng các bạn theo suốt cuộc đời.
Khi giữ được HY VỌNG, chúng ta có thể thắp sáng lại ngọn lửa của HÒA BÌNH, LÒNG TRUNG THÀNH và TÌNH YÊU!
Đừng từ bỏ con đường bạn đã chọn!
Nguyên tắc để thành công:
1. Suy nghĩ -> Tích cực
2. Cảm nhận -> Say mê
3. Hành động -> kiên trì
THÀNH CÔNG SẼ ĐẾN
Chúc các bạn thành công và hạnh phúc!
Hãy thắp sáng ngọn lửa HY VỌNG của mình và những người xung quanh bạn!
- Tôi là hiện thân của HÒA BÌNH! Cuộc đời sẽ như thế nào nếu không có tôi. Tôi thực sự quan trọng cho mọi người.
Ngọn nến thứ hai lên tiếng:
- Tôi là hiện thân của LÒNG TRUNG THÀNH! Hơn tất cả, mọi người đều phải cần đến tôi.
Đến lượt mình, ngọn nến thứ ba nói:
- Tôi là hiện thân của TÌNH YÊU! Tôi mới thực sự quan trọng. Hãy thử xem cuộc sống sẽ như thế nào nếu thiếu đi tình yêu!
Đột nhiên,cánh cửa chợt mở tung, một cậu bé chạy vào phòng. Một cơn gió ùa vào làm tắt cả ba ngọn nến.
- Tại sao cả ba ngọn nến đều tắt? - Cậu bé sửng sốt nói.
Đến đây, cậu bé òa lên khóc. Lúc này, ngọn nến thứ tư mới lên tiếng:
- Đừng lo lắng cậu bé! Khi tôi vẫn còn cháy thì vẫn có thể thắp sáng lại cả ba ngọn nến kia. Bởi vì tôi chính là NIỀM HY VỌNG!
Lau những giọt nước mắt còn đọng lại, cậu bé lần lượt thắp sáng lại những ngọn nến vừa tắt.
Ngọn lửa của HY VỌNG sẽ luôn đi cùng các bạn theo suốt cuộc đời.
Khi giữ được HY VỌNG, chúng ta có thể thắp sáng lại ngọn lửa của HÒA BÌNH, LÒNG TRUNG THÀNH và TÌNH YÊU!
Đừng từ bỏ con đường bạn đã chọn!
Nguyên tắc để thành công:
1. Suy nghĩ -> Tích cực
2. Cảm nhận -> Say mê
3. Hành động -> kiên trì
THÀNH CÔNG SẼ ĐẾN
Chúc các bạn thành công và hạnh phúc!
Hãy thắp sáng ngọn lửa HY VỌNG của mình và những người xung quanh bạn!
Sưu tầm !
Niềm vui của sự ban tặng
Có ông vua kia chẳng hề bao giờ cảm thấy niềm vui, bởi vì tất cả những gì ông có là do thần dân miễn cưỡng đóng góp.
Ngày nọ, ông quyết định làm một việc táo bạo : cải trang thành người hành khất. Mỗi Chúa Nhật, ông ăn xin trước cửa nhà thờ. Ông bỏ tất cả những đồng tiền xin được vào một chiếc hộp nhỏ. Tuy không là bao, nhưng Ông nghĩ : bây giờ ta mới thực sự hạnh phúc, bởi vì những gì ta có được là do lòng thương xót của bá tánh.
Gom góp được một số tiền, ông đã có một quyết định còn táo bạo hơn là từ bỏ ngai vàng, đi đến phương xa, nơi không ai có thể nhận ra ông. Ở đó, Ông tậu một mảnh đất, và tự tay cất một ngôi nhà tranh đơn sơ. Chẳng bao lâu, ông được mọi người mến thương do sự hòa nhã, vui tươi của ông, đặc biệt là các em bé. Ông kể chuyện cho chúng nghe, dạy chúng ca hát và câu cá.
Trong đám trẻ, có một cậu bé gia đình rất nghèo, chỉ có vỏn vẹn một con chim họa mi. Nghe tin ông đau nặng, cậu mang chim đến tặng ông, vì nghĩ rằng con chim sẽ làm ông khuây khỏa.
Nhận món quà, ông thốt lên: "Từ trước đến nay, tất cả những gì tôi có là do lòng thương xót của người khác. Giờ đây, người ta tặng cho tôi với tất cả tấm lòng. Tôi là người hạnh phúc nhất trên trần gian.
Khi ấy, trong vùng, có người tá điền nghèo bị chủ đe dọa đuổi ra khỏi nhà và mảnh vườn đang canh tác. Nghĩ đến cảnh ấy, cựu vương không sao ăn ngủ được. Ông quyết định tặng mảnh vườn và ngôi nhà của mình cho gia đình người tá điền nghèo kia... Rồi, không một đồng xu dính túi, ông lên đường đi đến nơi khác.
Bùi ngùi khi chia tay với những người quen, nhưng lòng ông cảm thấy thật hạnh phúc, bởi vì ông cảm nghiệm được thế nào là niềm vui của sự ban tặng. Lần đầu tiên Ông hiểu được rằng “cho thì có phúc hơn là nhận”. Và ông đã thốt lên với tất cả xác tín: Tôi là người hạnh phúc nhất trên trần gian này, bởi vì tôi đã biết cho đi.
Ngày nọ, ông quyết định làm một việc táo bạo : cải trang thành người hành khất. Mỗi Chúa Nhật, ông ăn xin trước cửa nhà thờ. Ông bỏ tất cả những đồng tiền xin được vào một chiếc hộp nhỏ. Tuy không là bao, nhưng Ông nghĩ : bây giờ ta mới thực sự hạnh phúc, bởi vì những gì ta có được là do lòng thương xót của bá tánh.
Gom góp được một số tiền, ông đã có một quyết định còn táo bạo hơn là từ bỏ ngai vàng, đi đến phương xa, nơi không ai có thể nhận ra ông. Ở đó, Ông tậu một mảnh đất, và tự tay cất một ngôi nhà tranh đơn sơ. Chẳng bao lâu, ông được mọi người mến thương do sự hòa nhã, vui tươi của ông, đặc biệt là các em bé. Ông kể chuyện cho chúng nghe, dạy chúng ca hát và câu cá.
Trong đám trẻ, có một cậu bé gia đình rất nghèo, chỉ có vỏn vẹn một con chim họa mi. Nghe tin ông đau nặng, cậu mang chim đến tặng ông, vì nghĩ rằng con chim sẽ làm ông khuây khỏa.
Nhận món quà, ông thốt lên: "Từ trước đến nay, tất cả những gì tôi có là do lòng thương xót của người khác. Giờ đây, người ta tặng cho tôi với tất cả tấm lòng. Tôi là người hạnh phúc nhất trên trần gian.
Khi ấy, trong vùng, có người tá điền nghèo bị chủ đe dọa đuổi ra khỏi nhà và mảnh vườn đang canh tác. Nghĩ đến cảnh ấy, cựu vương không sao ăn ngủ được. Ông quyết định tặng mảnh vườn và ngôi nhà của mình cho gia đình người tá điền nghèo kia... Rồi, không một đồng xu dính túi, ông lên đường đi đến nơi khác.
Bùi ngùi khi chia tay với những người quen, nhưng lòng ông cảm thấy thật hạnh phúc, bởi vì ông cảm nghiệm được thế nào là niềm vui của sự ban tặng. Lần đầu tiên Ông hiểu được rằng “cho thì có phúc hơn là nhận”. Và ông đã thốt lên với tất cả xác tín: Tôi là người hạnh phúc nhất trên trần gian này, bởi vì tôi đã biết cho đi.
Sưu tầm 
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)
