Của hiếm
Cuộc đời mấy ai gặp được người yêu mình nhất, rồi mấy ai được gặp người mình yêu nhất, ai có diễm phúc được cộng 2 người đó làm một. Của hiếm.
Tình yêu giống như trò chơi của những đứa khùng. người mình yêu nhất thì không bao giờ là người yêu mình nhất. Bi kịch. Vậy sẽ kết hôn với ai? Người yêu mình nhất hay người mình yêu nhất. Nan giải.
Anh - là người nó yêu nhất. Chả phải tình đầu nhưng lại là người nó yêu nhất, ai nói tình đầu là tình đẹp nhất với nó thì không phải. Nó biết yêu từ lúc chưa biết dậy thì là gì nên đương nhiên anh chẳng phải tình đầu. Vậy mà nó yêu anh nhất, thời gian nó kéo dài tình yêu với người yêu nhất chỉ vỏn vẹn 3 tháng, số lần nó đi chơi với anh đếm tròn đầu ngón tay vậy mà… nó khóc như mưa khi anh nói mình chia tay. Nó đi 300km chỉ để đứng trước mặt anh và hỏi anh “tại sao?”. Nó điên cuồng tìm kiếm lại bất kỳ nụ hôn nào, vòng tay nào giống của anh, hay hơi hơi giống của anh. Nó lang thang tất cả các cửa hàng nước hoa để tìm lại mùi vương trên áo anh khi nó úp mặt vào… anh là người nó yêu nhất, là người mà nó vẫn thì thầm: “da lat nho” của nó. Nhưng anh chẳng là người yêu nó nhất.
Anh - người yêu nó nhất. Anh yêu nó hơn yêu bản thân mình, yêu là đi mưa với người mình yêu chứ không phải là đưa ô cho người yêu. Anh dang tay hứng hết những giọt nước mưa, anh giữ cho nó vô trùng với những lo toan trong cuộc sống, 2 năm bên anh là 2 năm nó không hề đụng tay vô bất cứ việc gì kể cả giặt quần áo của nó. Anh cầu hôn nó lần đầu tiên ngay khi cái hôn chính thức chưa kịp trao môi, lần thứ 2 đúng một năm kể từ lần cầu hôn thứ nhất….
Anh biết rõ nó thích gì, nó cần gì, anh chiều nó một cách hòan hảo, vô điều kiện. Nó không yêu anh, chẳng biết tại sao, nếu có phép màu nó chỉ ước một điều “nó sẽ yêu anh”. Nó ra đi, để mặt anh với chơi vơi nỗi nhớ, chơi vơi tuyệt vọng… nó nợ anh nhiều thật nhiều. Nợ anh cả cái lần anh hớt hải lục tung cả thành phố để tìm cho ra cái bệnh viện nó đang khám bệnh, chỉ để bên cạnh nó mặc dù bên cạnh nó giờ đã có người khác, anh biết rõ nó sợ bệnh viện, nó chưa bao giờ tự đi BV một mình. Nhưng anh lại chẳng là người nó yêu. Đau.
Anh - người nó lấy làm chồng. Đương nhiên anh chẳng yêu nó nhất, anh là người đưa ô cho nó đi mưa chứ không đi mưa chung với nó. Cái cảm giác nhạt nhạt khi bên anh tồn tại từ khi mới bắt đầu yêu, nó đã chật vật khổ sở đi tìm thứ lý giải cho cảm giác đó, câu trả lời là “tình yêu anh dành cho nó đủ để không thể chối bỏ chứ không nhiều để thay đổi vì nó”, đau đớn khi anh xác nhận đó là sự thật. không hiểu sao nó vẫn chấp nhận lấy anh để đến bây giờ mặc dù anh đã nói yêu nó nhưng cảm giác nhạt nhạt đó vẫn nguyên vẹn như xưa. Lời nói có thể giả nhưng cảm giác của nó không thể là giả được.
Có lẽ tình yêu anh dành cho tình đầu của anh quá nhiều đến bây giờ chẳng còn bao nhiêu mà cho nó nữa. Nó chợt nhận ra, hình như nó bắt đầu lãnh cảm với chồng mất rồi. Nó khó khăn khi nói lời yêu với anh, khó khăn khi dành ánh mắt yêu thương cho anh, khó khăn khi nói nhớ anh mặc dù nó đang cháy lòng. Đương nhiên anh chẳng yêu nó nhất, và có lẽ nó chẳng còn yêu anh như nó đã từng.
Nana
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét