Thứ Tư, 21 tháng 7, 2010
Gốc rễ tạo nên hoa trái
Vậy chúng ta dự định sẽ làm gì? Phần lớn chúng ta sẽ tập trung chú ý vào hoa trái, vào kết quả của chúng ta. Nhưng cái gì thực sự tạo nên hoa trái đó? Đó chính là hạt giống và gốc rễ đã tạo nên hoa trái.
Như vậy là cái nằm dưới mặt đất tạo nên những cái trên mặt đất. Là cái vô hình tạo nên cái hữu hình. Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa là, nếu bạn muốn thay đổi hoa trái, bạn phải thay đổi gốc rễ trước đã. Nếu bạn muốn thay đổi cái hữu hình trước hết bạn phải thay đổi cái vô hình.
Tất nhiên, một số người nói rằng nhìn thấy mới tin tưởng được. Câu hỏi tôi dành cho những người đó là “Tại sao bạn phải trả hoá đơn tiền điện?” Mặc dù bạn không thể nhìn thấy điện năng, bạn có thể nhận ra và sử dụng năng lượng của nó. Nếu bạn còn nghi ngờ sự tồn tại của nói, hãy gí ngón tay bạn vào ổ cắm điện, và tôi sẽ đảm bảo rằng sự hoài nghi của bạn sẽ biến mất ngay.
Theo kinh nghiệm của tôi, điều bạn không nhìn thấy trong thế giới này có sức mạnh lớn hơn nhiều bất kỳ điều gì bạn có thể nhìn thấy. Bạn có thể đồng ý hay không với câu tuyên bố này, nhưng liên quan đến những gì bạn làm, đừng quên áp dụng nguyên tắc này trong cuộc sống của bạn, nếu không bạn sẽ dễ bị tổn hại. Tại sao? Bởi vì bạn đi ngược với quy luật của tự nhiên, nơi những gì dưới mặt đất tạo ra những gì trên mặt đất, nơi những gì vô hình tạo nên những cái hữu hình.
Là con người, chúng ta là một phần của tự nhiên, không phải trên nó. Hệ quả là khi chúng ta tuân theo quy luật của tự nhiên và tập trung vào gốc rễ - thế giới tinh thần bên trong chúng ta - cuộc sống của chúng ta sẽ trôi chảy, hoà thuận. Khi chúng ta không theo quy luật tự nhiên, cuộc sống sẽ có lắm thác ghềnh.
Trong mỗi cánh rừng, mỗi trang trại, mỗi khu vườn trên trái đất, cái bên dưới nền đất tạo ra cái bên trên. Đó là lý do tại sao tập trung chú ý của bạn vào hoa trái là vô ích. Bạn không thể thay đổi hoa trái đã đơm kết trên cây. Tuy nhiên, bạn có thể thay đổi hoa trái của ngày mai. Nhưng để làm điều đó, bạn phải đào xuống dưới đất và làm khoẻ bộ rễ.
Một trong những điều quan trọng nhất bạn cần biết là chúng ta không chỉ sống trong thế giới thực tại này. Chúng ta hiện đang sống trong ít nhất bốn thế giới khác cùng một lúc, đó là: thế giới Vật chất, thế giới Tinh thần, thế giới Cảm xúc, thế giới Tâm linh.
Tuy nhiên, có rất ít người nhận ra rằng thế giới vật chất chỉ là hệ quả, là dấu vết của ba thế giới còn lại.
Ví dụ, giả thiết bạn vừa viết một lá thư trên máy tính của mình. Bản nhấn vào phím in và lá thư sẽ chạy ra khỏi máy in của bạn. Bạn nhìn vào bản in và phát hiện một lỗi đánh máy. Thế là bạn vớ lấy cục tẩy và xoá nó trên tờ giấy. Sau đó bạn nhấn phím in một lần nữa và lại xuất hiện lỗi đánh máy cũ.
Lạ quá, sao lại có thể như thế này được chứ? Bạn vừa tẩy nó đi rồi mà! Lần này bạn lấy một cục tẩy lớn hơn rồi chà sát mạnh hơn và lâu hơn. Bạn lại nhấn phím in và lỗi lại xuất hiện một lần nữa! Bạn thốt lên vì sững sờ pha lẫn kinh ngạc “có chuyện gì thế này. Hay là mình bị hoa mắt?”
“Chuyện” ở đây là bạn không thể thật sự thay đổi vấn đề nếu chỉ sửa chữa “sản phẩm in ra” tức là thế giới vật chất; mà bạn chỉ có thể thay đổi “chương trình in”, tức là thế giới tâm linh, cảm xúc và tinh thần.
Tiền bạc là kết quả, của cải là kết quả, sức khoẻ là kết quả, bệnh tật là kết quả, đến cân nặng cũng là kết quả của chế độ dinh dưỡng và lối sống của bạn. Chúng ta sống trong một thế giới nhân quả.
Bạn đã từng nghe ai đó nói không có tiền là một vấn đề? Giờ bạn hãy nghe: Không có tiền không phải và không bao giờ là vấn đề cả! Việc không có tiền chỉ là dấu hiệu, triệu chứng của điều gì đó đã xảy ra bên dưới hiện tượng đó.
Không có tiền là kết quả, nhưng cái gì là nguyên nhân gốc rễ? Nó nhắc lại điều đó: cách duy nhất để thay đổi thế giới bên ngoài là thay đổi thế giới bên trong.
Dù những thành quả mà bạn gặt hái được có thế nào đi chăng nữa, dù nhiều hay ít, tốt hay xấu, tích cực hay tiêu cực, thì bạn hãy luôn nhớ rằng thế giới bên ngoài chỉ là một hình ảnh phản chiếu của thế giới bên trong. Nếu cuộc sống bên ngoài của bạn không suôn sẻ thì đó chính là do cuộc sống nội tâm của bạn chưa được suôn sẻ. Chỉ đơn giản vậy.
T.Harv Eker - Trích Bí quyết Tư duy Thịnh vượn
Thứ Tư, 14 tháng 7, 2010
Nguyên Tắc Con Ếch
Nếu bạn lấy một con ếch thông minh và thả nó vào thùng nước sôi , con ếch sẽ làm gì ? Ngay lập tức nó sẽ nhảy ra , bởi nó nghĩ rằng :" Chuyện này không đùa được , mình phải biến thôi ! " .
Vẫn với con ếch ấy , hoặc một người bà con thông minh khác của nó , bạn lấy và quẳng vào một thùng nước lạnh , đặt thùng nước lên bếp và đun thùng nước nóng dần lên . Điều gì sẽ xảy ra ? Con ếch sẽ thấy thư giãn người ... một vài phút sau nó tự bảo : " ở đây ấm thật " . Và chẳng mấy chốc , bạn có món ếch chín
Cuộc sống xảy ra dần dần . Giống như con ếch , chúng ta có thể bị lừa và đến khi nhận ra thì tất cả đã quá muộn .
Nếu ngày mai bạn tỉnh dậy và thấy mình tăng thêm 20kg nữa , bạn có lo không ? Chắc chắn bạn sẽ lao đến bệnh viện và yêu cầu cấp cứu . Nhưng nếu sự việc xảy ra dần dần , tháng này tăng một cân , tháng sau tăng 1 cân nữa thì đa số chúng ta có khuynh hướng mặc nó ...
Cuộc sống là một sự tích luỹ . Điều này thêm vào điều kia , giống như " nước chảy , đá mòn " . Nguyên tắc con ếch nhắc nhở chúng ta rằng , mỗi ngày qua đi , chúng ta hãy tự hỏi :" Mình đang đi về đâu ? Có phải mình khoẻ mạnh hơn , giàu có hơn , hạnh phúc hơn ... không ?" . Nếu không phải thế , chúng ta cần thay đổi những gì chúng ta đang làm . Không có gì là đứng yên một chỗ cả - Hoặc là bạn đang tiến lên , hoặc là đang trượt dần ....
Thứ Ba, 13 tháng 7, 2010
Phát điên vì kiếp làm vợ chồng ngoại
Bẵng 2 năm không liên lạc, ngày nọ gia đình chồng dẫn Hà về Việt Nam trả lại. Từ một cô gái xinh đẹp, Hà biến thành một người xấu xí, già nua, không nói với ai một lời nào. Cô co rúm vào góc phòng nói huyên thuyên một mình.
> Bi kịch cô dâu Việt bị chồng sát hại ở Hàn Quốc/ Vỡ mộng vì chồng ngoại
Ở làng quê xã Trung Nhứt, quận Thốt Nốt, thành phố Cần Thơ này, Hà được xem là cô gái may mắn hơn cả vì lấy được tấm chồng tử tế ở Đài Bắc (Đài Loan), có nghề nghiệp ổn định và yêu thương vợ hết mực. Hà theo chồng, thường xuyên gọi điện và gửi tiền về nhà, rồi bỗng dưng ngưng đến 2 năm sau, một ngày nọ gia đình chồng dẫn cô về Việt Nam trả lại.
Cả nhà xót xa. Khi ra đi là một cô gái 20 tuổi xinh đẹp, trẻ trung ngời ngời sức sống, lúc về Hà thành một người xấu xí, già nua, biểu hiện tâm thần, luôn co rúm vào góc phòng nói huyên thuyên một mình. Gia đình tìm cách chạy chữa khắp nơi nhưng không khỏi. Năm trước, chồng cô từ Đài Loan sang năn nỉ bố mẹ vợ được đưa cô đi chữa bệnh song bị từ chối. Cả nhà đưa Hà vào Bệnh viện Tâm thần thành phố Cần Thơ chữa trị, trong khi vẫn chưa có cơ hội tìm hiểu tại sao con mình trở nên điên loạn.
Ở xã của Hà, có 5 người lấy chồng Đài Loan nhưng đều ly dị và bỏ về. Tất cả họ đều trở nên u uất, trầm cảm. Nhiều người bỏ địa phương đi đâu không rõ.
Tại Bệnh viện Tâm thần thành phố Cần Thơ, VnExpress.net gặp không ít bệnh nhân nữ từng xuất ngoại lấy chồng. Họ đến từ nhiều miền quê khác nhau, nhưng đều về nước với căn bệnh tâm thần sau những tháng ngày đày đọa ở xứ người.
Trong số đó có Màu, năm nay đã xấp xỉ 30. Năm 2001, Màu 18 tuổi, cùng hơn 10 cô giá trẻ đẹp khác trong xã qua môi giới được xem mắt và lấy chồng Đài Loan. Bà mẹ của Màu vẫn còn nhớ rõ, sau một đám cưới tập thể chóng vánh tại TP HCM, người môi giới đưa cho gia đình bà một triệu đồng là tiền của gia đình chú rể trả sau khi trừ các chi phí, rồi đưa cô đi theo chồng. 21 ngày sau, người mẹ nhận được một cuộc điện thoại lên sân bay đón con.
Cô dâu Màu bên cạnh chú rể người Đài Loan trong ngày cưới. Ảnh do gia đình cung cấp.
Lúc tỉnh táo, trao đổi với VnExpress.net, Màu nhớ lại: “Một buổi trưa, người mai mối đến nhà chồng tại thành phố Cao Hùng (Đài Loan) bảo em thu xếp đồ đạc rồi đưa thẳng ra sân bay. Em chẳng biết đi đâu nữa, tỉnh dậy thì đã ở Việt Nam rồi”.
Mẹ Màu kể, khi về đến sân bay Tân Sơn Nhất, cô con gái chỉ còn mặc độc mỗi bộ quần áo cũ nát, không có đồ đạc gì mang theo. Người phụ nữ ngày xưa dẫn mối đưa cô sang Đài Loan dúi vào tay gia đình 100.000 đồng rồi bỏ đi thẳng. Màu không còn nhận ra cha, mẹ hay người thân nữa. Gia đình đưa cô đến Bệnh viện tâm thần Cần Thơ khám bệnh, kết quả: Màu bị bệnh tâm thần phân liệt.
Năm đầu tiên, bệnh tình của cô rất nghiêm trọng. Sau khi xuất viện về nhà, cô gái vẫn còn hoảng loạn đập phá hết đồ đạc, nửa đêm bỏ đi lang thang. Người nhà phải dùng xích sắt trói cô vào chân giường.
Màu bây giờ bệnh tình đã thuyên giảm đáng kể nhưng vẫn lúc tỉnh lúc mê. Cô nói đùa nếu bây giờ sang Cao Hùng vẫn có thể tìm được nhà chồng. “Nói chơi thôi chứ em sợ lắm. Nghĩ về ngôi nhà đó là em sợ”, rồi Màu nói ngay. Chồng cô lớn hơn vợ 20 tuổi, làm nghề gì cô không biết, đi từ sáng sớm, tối mịt mới về.
Màu ở chung với mẹ chồng và một ông anh chồng hành nghề ăn xin mình đầy ghẻ lở. Mỗi bữa ăn, bà mẹ chồng bắt cô uống một lọ thuốc màu đen có mùi hăng hắc, cô không uống là bị đánh. "Em chẳng biết là thuốc gì, hỏi cũng không được nên cứ thế làm theo", cô gái cho biết. Mẹ chồng nhốt cô trong nhà không cho đi đâu cả, người vợ cũng không thấy được mặt chồng mình. Màu sống như thế được 21 ngày thì đâm ra hoảng loạn, rồi phát điên.
Mẹ bệnh nhân này nuốt nước mắt tâm sự: “Nhà nghèo quá, mong nó đi lấy chồng gửi tiền về giúp gia đình, ai ngờ chuốc họa vào thân”. Từ năm 2001, mỗi tháng phải đưa Màu đến bệnh viện khám và thuốc men chữa trị hết 300.000 đồng. Gia đình không có ruộng đất, phải đi làm mướn và vay thêm tiền chữa bệnh, đến nay đã mang nợ vài chục triệu đồng.
Cô Màu bây giờ vẫn còn bị tâm thần, lúc tỉnh lúc mê. Ảnh: Tiến Thùy.
Tai họa ập đến lần nữa sau khi Màu trở về nước. Năm 2003, tưởng con gái đã lành bệnh, gia đình tháo chiếc xích ở chân cô. Một đêm, cô gái bỏ đi, bảo là lên Cần Thơ làm ăn. Vài ngày sau, người nhà tìm thấy Màu đi lạc ở tận Đồng Tháp. Chín tháng sau đó, cô sinh ra một đứa trẻ không cha. Gia đình túng quẫn càng thêm gánh nặng, cha mẹ Màu còng lưng nuôi đứa con bệnh và đứa cháu nhỏ.
Vài năm trước, Bệnh viện tâm thần Cần Thơ cũng tiếp nhận một bệnh nhân là người đi lấy chồng Đài Loan trở về. Thương, ở ấp Xáng Mới, xã Thạnh Xuân (huyện Châu Thành A, Hậu Giang) nhập viện trong tình trạng mất trí nhớ, thỉnh thoảng lên cơn điên loạn. Cô phải mất 3 năm điều trị đặc biệt mới qua được hiểm nghèo, nhờ có sự quan tâm chăm sóc đặc biệt của người bây giờ là chồng cô. Hết bệnh, hai người lấy nhau rồi dắt díu nhau lên Sài Gòn làm ăn. Đến bây giờ, Thương vẫn chưa thôi ám ảnh về những ngày tháng đắng cay tủi nhục nơi đất khách, trong kiếp làm vợ chồng ngoại.
Bác sĩ Lê Hoàng Vũ, Bệnh viện tâm thần Cần Thơ, cho biết bệnh viện đã tiếp nhận nhiều ca bệnh giống như Hà và Màu. Những cô gái lấy chồng nước ngoài thường rơi vào hoàn cảnh bị ép buộc, bị đặt vào một môi trường xa lạ, không người trò chuyện, dẫn đến lạc lõng dần dần sinh ra trầm uất. Người không được chia sẻ thông cảm thì dễ bị rối loạn tâm thần cấp. Nếu thêm tình trạng ngược đãi nữa thì khả năng trở nên điên loạn là điều dễ hiểu.
Y sĩ Lương Hiền Thành, cũng ở Bệnh viện tâm thần Cần Thơ, thì khẳng định hiện tượng các cô gái lấy chồng Đài Loan bị bệnh thần kinh trở về là không ít. "Chỉ những trường hợp bị nặng, người nhà mới đưa vào bệnh viện. Còn có hàng trăm trường hợp khám và điều trị tại các phòng mạch tư do sợ lộ chuyện", y sĩ này nói.
Tiến Thùy
Của hiếm
Cuộc đời mấy ai gặp được người yêu mình nhất, rồi mấy ai được gặp người mình yêu nhất, ai có diễm phúc được cộng 2 người đó làm một. Của hiếm.
Tình yêu giống như trò chơi của những đứa khùng. người mình yêu nhất thì không bao giờ là người yêu mình nhất. Bi kịch. Vậy sẽ kết hôn với ai? Người yêu mình nhất hay người mình yêu nhất. Nan giải.
Anh - là người nó yêu nhất. Chả phải tình đầu nhưng lại là người nó yêu nhất, ai nói tình đầu là tình đẹp nhất với nó thì không phải. Nó biết yêu từ lúc chưa biết dậy thì là gì nên đương nhiên anh chẳng phải tình đầu. Vậy mà nó yêu anh nhất, thời gian nó kéo dài tình yêu với người yêu nhất chỉ vỏn vẹn 3 tháng, số lần nó đi chơi với anh đếm tròn đầu ngón tay vậy mà… nó khóc như mưa khi anh nói mình chia tay. Nó đi 300km chỉ để đứng trước mặt anh và hỏi anh “tại sao?”. Nó điên cuồng tìm kiếm lại bất kỳ nụ hôn nào, vòng tay nào giống của anh, hay hơi hơi giống của anh. Nó lang thang tất cả các cửa hàng nước hoa để tìm lại mùi vương trên áo anh khi nó úp mặt vào… anh là người nó yêu nhất, là người mà nó vẫn thì thầm: “da lat nho” của nó. Nhưng anh chẳng là người yêu nó nhất.
Anh - người yêu nó nhất. Anh yêu nó hơn yêu bản thân mình, yêu là đi mưa với người mình yêu chứ không phải là đưa ô cho người yêu. Anh dang tay hứng hết những giọt nước mưa, anh giữ cho nó vô trùng với những lo toan trong cuộc sống, 2 năm bên anh là 2 năm nó không hề đụng tay vô bất cứ việc gì kể cả giặt quần áo của nó. Anh cầu hôn nó lần đầu tiên ngay khi cái hôn chính thức chưa kịp trao môi, lần thứ 2 đúng một năm kể từ lần cầu hôn thứ nhất….
Anh biết rõ nó thích gì, nó cần gì, anh chiều nó một cách hòan hảo, vô điều kiện. Nó không yêu anh, chẳng biết tại sao, nếu có phép màu nó chỉ ước một điều “nó sẽ yêu anh”. Nó ra đi, để mặt anh với chơi vơi nỗi nhớ, chơi vơi tuyệt vọng… nó nợ anh nhiều thật nhiều. Nợ anh cả cái lần anh hớt hải lục tung cả thành phố để tìm cho ra cái bệnh viện nó đang khám bệnh, chỉ để bên cạnh nó mặc dù bên cạnh nó giờ đã có người khác, anh biết rõ nó sợ bệnh viện, nó chưa bao giờ tự đi BV một mình. Nhưng anh lại chẳng là người nó yêu. Đau.
Anh - người nó lấy làm chồng. Đương nhiên anh chẳng yêu nó nhất, anh là người đưa ô cho nó đi mưa chứ không đi mưa chung với nó. Cái cảm giác nhạt nhạt khi bên anh tồn tại từ khi mới bắt đầu yêu, nó đã chật vật khổ sở đi tìm thứ lý giải cho cảm giác đó, câu trả lời là “tình yêu anh dành cho nó đủ để không thể chối bỏ chứ không nhiều để thay đổi vì nó”, đau đớn khi anh xác nhận đó là sự thật. không hiểu sao nó vẫn chấp nhận lấy anh để đến bây giờ mặc dù anh đã nói yêu nó nhưng cảm giác nhạt nhạt đó vẫn nguyên vẹn như xưa. Lời nói có thể giả nhưng cảm giác của nó không thể là giả được.
Có lẽ tình yêu anh dành cho tình đầu của anh quá nhiều đến bây giờ chẳng còn bao nhiêu mà cho nó nữa. Nó chợt nhận ra, hình như nó bắt đầu lãnh cảm với chồng mất rồi. Nó khó khăn khi nói lời yêu với anh, khó khăn khi dành ánh mắt yêu thương cho anh, khó khăn khi nói nhớ anh mặc dù nó đang cháy lòng. Đương nhiên anh chẳng yêu nó nhất, và có lẽ nó chẳng còn yêu anh như nó đã từng.
Nana
Thứ Sáu, 9 tháng 7, 2010
Tiết kiệm gia đình
Chủ Nhật, 4 tháng 7, 2010
Câu chuyện về 4 ngọn nến
- Tôi là hiện thân của HÒA BÌNH! Cuộc đời sẽ như thế nào nếu không có tôi. Tôi thực sự quan trọng cho mọi người.
Ngọn nến thứ hai lên tiếng:
- Tôi là hiện thân của LÒNG TRUNG THÀNH! Hơn tất cả, mọi người đều phải cần đến tôi.
Đến lượt mình, ngọn nến thứ ba nói:
- Tôi là hiện thân của TÌNH YÊU! Tôi mới thực sự quan trọng. Hãy thử xem cuộc sống sẽ như thế nào nếu thiếu đi tình yêu!
Đột nhiên,cánh cửa chợt mở tung, một cậu bé chạy vào phòng. Một cơn gió ùa vào làm tắt cả ba ngọn nến.
- Tại sao cả ba ngọn nến đều tắt? - Cậu bé sửng sốt nói.
Đến đây, cậu bé òa lên khóc. Lúc này, ngọn nến thứ tư mới lên tiếng:
- Đừng lo lắng cậu bé! Khi tôi vẫn còn cháy thì vẫn có thể thắp sáng lại cả ba ngọn nến kia. Bởi vì tôi chính là NIỀM HY VỌNG!
Lau những giọt nước mắt còn đọng lại, cậu bé lần lượt thắp sáng lại những ngọn nến vừa tắt.
Ngọn lửa của HY VỌNG sẽ luôn đi cùng các bạn theo suốt cuộc đời.
Khi giữ được HY VỌNG, chúng ta có thể thắp sáng lại ngọn lửa của HÒA BÌNH, LÒNG TRUNG THÀNH và TÌNH YÊU!
Đừng từ bỏ con đường bạn đã chọn!
Nguyên tắc để thành công:
1. Suy nghĩ -> Tích cực
2. Cảm nhận -> Say mê
3. Hành động -> kiên trì
THÀNH CÔNG SẼ ĐẾN
Chúc các bạn thành công và hạnh phúc!
Hãy thắp sáng ngọn lửa HY VỌNG của mình và những người xung quanh bạn!
Niềm vui của sự ban tặng
Ngày nọ, ông quyết định làm một việc táo bạo : cải trang thành người hành khất. Mỗi Chúa Nhật, ông ăn xin trước cửa nhà thờ. Ông bỏ tất cả những đồng tiền xin được vào một chiếc hộp nhỏ. Tuy không là bao, nhưng Ông nghĩ : bây giờ ta mới thực sự hạnh phúc, bởi vì những gì ta có được là do lòng thương xót của bá tánh.
Gom góp được một số tiền, ông đã có một quyết định còn táo bạo hơn là từ bỏ ngai vàng, đi đến phương xa, nơi không ai có thể nhận ra ông. Ở đó, Ông tậu một mảnh đất, và tự tay cất một ngôi nhà tranh đơn sơ. Chẳng bao lâu, ông được mọi người mến thương do sự hòa nhã, vui tươi của ông, đặc biệt là các em bé. Ông kể chuyện cho chúng nghe, dạy chúng ca hát và câu cá.
Trong đám trẻ, có một cậu bé gia đình rất nghèo, chỉ có vỏn vẹn một con chim họa mi. Nghe tin ông đau nặng, cậu mang chim đến tặng ông, vì nghĩ rằng con chim sẽ làm ông khuây khỏa.
Nhận món quà, ông thốt lên: "Từ trước đến nay, tất cả những gì tôi có là do lòng thương xót của người khác. Giờ đây, người ta tặng cho tôi với tất cả tấm lòng. Tôi là người hạnh phúc nhất trên trần gian.
Khi ấy, trong vùng, có người tá điền nghèo bị chủ đe dọa đuổi ra khỏi nhà và mảnh vườn đang canh tác. Nghĩ đến cảnh ấy, cựu vương không sao ăn ngủ được. Ông quyết định tặng mảnh vườn và ngôi nhà của mình cho gia đình người tá điền nghèo kia... Rồi, không một đồng xu dính túi, ông lên đường đi đến nơi khác.
Bùi ngùi khi chia tay với những người quen, nhưng lòng ông cảm thấy thật hạnh phúc, bởi vì ông cảm nghiệm được thế nào là niềm vui của sự ban tặng. Lần đầu tiên Ông hiểu được rằng “cho thì có phúc hơn là nhận”. Và ông đã thốt lên với tất cả xác tín: Tôi là người hạnh phúc nhất trên trần gian này, bởi vì tôi đã biết cho đi.
Thứ Sáu, 2 tháng 7, 2010
WC mật tịch ^^!!! chap 3
Khung cảnh hửu tình
Vẫn cỏ cây xao xác
Vẫn tiếng gió thổi ào ào .
Vậy mà lại ko đem đến cho hanvietnem những niềm vui . Kí ức trong anh bổng ùa về , trận đánh ngày xưa cũng diễn ra tại đây >_ đã bắt đầu >_
Đây là 1 trận đấu khẩu king điển ko kém trận đấu khẩu giửa hanvietnem và thập bát lotus >__
Vô Võ
Đối Sĩ
Heo>_
WC mật tịch ^^!!! chap 2
Keeee........ẹt !!!!
Nhẹ nhàn khép lại cánh cửa phái sau lưng mình . Mắt chớp chớp liên hồi , để thích nghi với ánh sáng trong phòng . Một lúc sau, khi đã có thể nhìn rõ mọi vậy xung quanh trong phòng . hanvietnem liếc mắt nhìn chung quanh . Anh đếm đc 18 bức tượng đc đặt xung quanh căn phòng . Khẽ nhấp môi :
Hà , hà lại định doạ ma doạ khỉ đây mà !!!!
Gian phòng trở nên im ắng hơn sau câu nói của hanvietnem . Anh chậm chậm bước tưng bước vào sâu bên trong gian phòng . Thế nhưng , 18 bức tượng bổng nhiên cử động . hanvietnem khẽ cười :
Quả nhiên là thập bát lotus !!!
18 vị lotus ko nói năng chi lập tức xếp thành trận đồ thập bát lotus .
Đánh phủ đầu tất thắng . Ý nghỉ chợt thoáng qua đầu hanvietnem . Anh bèn tay trước chỉ thẳng mặt vị lotus gần mình nhất và bắt đầu chữi
( OMG tưởng thi thế nào chứ :053::053: sóc mà die lun>__Pip.........pip...........pip........pip..........pi....pppp.p.p.p ( tiếng máy đo nhịp tim )
ko đc rôi lại nào >_
check!check!check! set ! ok!
Một!hai!ba! xẹt! xẹt !bụp!
Pip.....pip.......pip.......pi.........p..p....p..p
coi nào cố lên chứ công chúa >_
check ! check ! check! set ! ok!
Một !hai ! ba ! xẹt ! bụp !
Pip...pip.......pip.......pi.............p
khóc thương cái chi nữa >_
ah ah ^^!!! đúng nhỉ ^^ còn tiệt chiêu chưa bung mà ^^ lị xem tiệt chiêu đây :
Khí tụ đan điền ^^!!!.......
trúng chiêu ni mà ko tỉnh lại thế mới biết chết rồi sống lại king khủng đến giường nào ^^
khí tụ đan điền... dẫn khí đến buồng chứa khí ( phổi) xả qua cửa miệng làm hô hấp nhân tạo!!!
và thế là điều khì diệu như bao câu chiện cổ tích thần tiên vẫn có ^^ công chúa heoconDDT từ từ mở mắt ra . Nàng dịu dàng nhìn A.King rồi mỉm cười
oh hoàng tử của lòng em chàng là ân nhân cứu mạng của em:81: em xin nguyện kiếp này đi theo cùng chàng đến chân trời góc bể đến hết cuộc đời này^^
chụt chụt
Ko >_tam nô bộc mau mau xử 2 kẻ khốn kia cho ta đi >_
Gấu gầu gâu gâu gâu (chẹp chẹp lại đc măm măm tiếp rồi chẹp chẹp đã ghê ^^)
A.King nhanh chóng 1 tay ôm công chúa heoconDDT tay kia lượm 1 khúc xương còn sót lại của ghost và......
Huýt........t !^^ bắt lấy nè đồ mẹt ngu >_
Gấu gâu gâu gâu ( xương, xương, chẹp chẹp! ^^ xương, bắt cục xương)
Thế là chỉ bằng 1 thủ thuật đơn giản A.King đã đo ván con béc giê darkcobra
Gừ......>__
còn có ta ở đây các ngươi đừng hòng vui mừng mà sống sót bên nhau
xẹt xẹt bùm chéo >_
Nhìn thấy vậy A.King bùn 3 s >_heoconDDT
Em ah >_
heoconDDT-nàng công chúa ngủ trong rừng chap 5
Tấn công !!!
Mời nhà nguơi đi trước đó^_^!!!
Ẹc.............c>____
Thì ra là bá tước dracular đã tụng nhầm kinh siêu độ của phái tào lao bí đao nên ghost đành phải quyên sinh dù lòng anh ko muốn >_
Ha...ha....ha..chưa đánh mà đã có kẻ phải ẻo sớm rồi vậy thì ko đánh cũng có ng thắng rồi........ha...........ha.................ha^^
Được ra đây tam nô bộc
Gấu...gâu....gâu...gầu...gâu..gâu..gấu...(tạm dịch là : tam nô bộc cái con khỉ phải gọi là ngài béc giê tam đầu darkcobra chứ

Ồn ào cái chi hả mau thịt thằng lun kia cho ta đi , ồn nữa là ta là cầy 7 món bây h
Oẳng oẳng........oẳn...oắn............( hic hic........thù ni ông ghi sổ nợ để đó , thịt thằng lùn kia xong ông sẽ tính sổ )
Thì ra là bà tiên xí tính Bum_M ko biết kiếm ở mô ra con becgiê ^^ 3 đầu của diêm dương đem về đây thế ko biết>_
Ok!!!! Xoẹt....xoẹt........... rùi nè^^!!!
heoconDDT-nàng công chúa ngủ trong rừng chap 4
Dừng tay lại !!! công chúa là của ta
Ai ! Ai! đang lên tiếng đó ??? ai dám cướp công chúa của ta đi
Nhà ngươi là ai? có ngon thì ra mặt đi đừng có mà ở đó doạ ma doạ khỉ nữa
Hà ha ha há hà ha
Ta là : Cái tay ,cái tay,cái tay, bắt lấy cái tay, túm lấy cái chân , vớ lấy cái đầu, cái đầu rất to, cái chân rất zzzàiiii
bay cao nào nhảy cao nào , nào đoán ra ta là ai bay cao nào nhảy cao nào , nào đoán xem ta là aiNhà ngươi là ..... là..........ai nhỉ???
Là..:aliens:........ghost!!!
Ủa ........? sao người đoán ra hay vậy
hew:... ta?Cần chi đoán .................... nhìn thui cũng đủ biết rùi >__ )
Nhà ngươi đến sau mà đòi giành phần với ta hả
Ngon nhỉ ??? nhà ngươi là cái thá gì
Ngon đấu tay đôi với ta
Đc thôi xem đây " Trần truồng tuyệt thực king ":0y34:
Xoẹt xoẹt xoẹt>_Há......ha.....ha ...há.....ha.....ha!!!
Các ngươi trước sau gì thì cũng chết dưới ta của ta , cần gì phải thi đấu cho mệt.......
Thì ra bà tiên xí tính Bum_M từ đâu bổng xuất hiện ra trước mặt ghost và bá tước dracular để ngăn cảm ng đến cứu công chúa heoconDDT dễ thương
Hả...............ả!!!!
Quỉ!!!
Hem phải người>_
Trời >__
Và thế là bất đắc dỉ A.King phải làm đệm gối cho bá tước dracular lên cứu công chúa heoconDDT . Bá tước dracular nghêu ngao hát ^^!!!
Chăm phần chăm...,... chăm phần chăm ^^!!! Máu tươi nguyên chất ..100%....100%..Máu tươi nguyên chất..100%....Mỗi bữa .. mỗi bữa..Sắp tới ta sẽ đc thịt từng mem trong vương quốc này...Tèn tén ten.:0p07:..Nay đã có máu tươi nguyên chất ..100% từ các mem của vương quốc rồi ^^!!!
thì ra là bá tước dracular đang âm mưu cứu đc công chúa heoconDDT xong sẽ chiếm lấy vương quốc này và sẽ đi hút máu tươi từng thành viên trong vương quốc này >>>>>>>> Thật khủng khiếp >_
heoconDDT-nàng công chúa ngủ trong rừng chap 2
1 ngàn năm sau, vạn vật xung quanh nàng công chúa heoconDDT vẫn vậy chỉ có điều ko có ai quét dọn nên cây cối mọc um tùm . Toà lâu đài nơi nàng công chúa heoconDDT đang nằm ngủ , bay h như là 1 khu rừng rậm với rất nhiều cây cổ thụ bao quanh che kín toà lâu đài
Thế nhưng đã 1000 năm trôi qua sao lại ko có ai đến cứu công chúa heoconDDT dễ thương nhỉ? ko đc rồi phải tìm gấp 1 chàng hoàng tử đến cứu công chúa heoconDDT thui ^^:A.King mô rồi ???:loa_loa>___cà rộc , cà rộc ( tiếng vó ngựa )
Thui chết hoàng tử của lòng ta chàng đang đến cứu ta đây^^!!!:X Ngủ tiếp thui nào ^^!!!
Z....Z....Z..Z..ZZ.ZZ..Z..Z!!!
heoconDDT-nàng công chúa ngủ trong rừng chap 1
Chiện ngày xưa mẹ kể lúc thơ bé i-)i-)i-)
Ngày xửa ngày xưa , ở 1 vương quốc nọ có 1 nàng công chúa xinh đẹp và dễ thương
.Nàng tên là heocoDDT . Vào năm nàng tròn 20 tuổi:X . Vua cha byebyebye cho tổ chức 1 bữa yến tiệc tưng bừng nhằm mừng sinh nhật cho con gái yêu của mình ^^ :X. Đức vua cho mời các hoàng thân quí tộc , các công tước đến dự tiệc mừng ^^ , ông còn cho mời các bà tiên đến dự và chung vui với con gái yêu của mình . Thế nhưng chỉ vì 1 bức thư ko đc gửi đi . heoconDDT đã bị 1 pà tiên xí tính Bum_M nguyền rủa với lời nguyền " ru mãi ngàn năm "Ầu ơ xí dầu ,cầu ván đống đinh , cầu tre lắc lẻo ghập ghềnh kó đi
Bắt heoconDDT phải chìm vào trong giấc ngủ 1000 năm . Rất may cho nàng công chúa pé pỏng^^ heoconDDT đã đc 1 pà tiên tốt bụng tên là rimusm ra tay cứu giúp
hew: ban phép lành " ngàn năm vẫn vậy " đến cho nàng ^^Ếm xì bùa ngủ lẹ đi mi >_
Ếm xì bùa vạn vật đứng yên ^^!!
Úm ba la hoá ra cái đồng hồ ngưng thời gian của Đôrêmon^^!!
Click !!!
"ấy"... ngây thơ....
"ấy"... ngây thơ....
Phàm đã là con người sinh ra trên trái đất này là phải "ấy"
. Người ta "ấy" vào mọi lúc : buổi sáng...buổi trưa...buổi tối và...... buổi đêm...
.
Người ta "ấy" ở mọi nơi:...ở trên bàn...ở trên ghế..ở trên giường...trên xe ở nhà... và ở khách sạn
Người ta "ấy" khi người ta muốn và thậm chí "ấy" cả khi bị ép buộc
.
Mà cũng đúng theo quy luật cuộc sống..."ấy" ít thì ko ổn mà "ấy" nhiều thì cũng nảy sinh lắm vấn đề
.
Nói chung "ấy" là một nhu cầu của toàn thể tự nhiên (đã muốn "ấy" là phải "ấy"!!).Có thể nói không ngoa rằng loài người ( và loài thú luôn ) được duy trì và phát triển là nhờ có "ấy"...cứ thử không "ấy" mà xem sớm muộn có còn bóng dáng người nào trên trái đất không???...Vì vậy "ấy" là rât quan trọng...
Vì tầm ảnh hưởng của "ấy" đến cuộc sống loài người sâu rộng là vậy nên chúng ta cần phải xem trọng việc này
Cho dù là có thể "ấy" ở mọi lúc mọi nơi nhưng cũng có vài điểm cần lưu ý
. "Ấy" là phải đúng lúc..."ấy" là phải đúng chỗ...
..
và "ấy" là phải đúng tư thế..nếu ko á là không đạt được hiệu quả cao như mong đợi đâu..
.
Cứ mà "ấy" bừa ấy bãi là mang bệnh mang tật vào mình như chơi ấy!!Tốt hơn hết là nên "ấy" ở nhà,nhé
Lỡ mà phải "ấy" ở bên ngoài thì nên chọn chỗ thoáng mát sạch sẽ...
Theo một cuộc điều tra thì vị trí quán quân cho những người hay "ấy" ở ngoài thuộc về tầng lớp thanh niên...thứ nhì là công nhân viên chức tranh thủ "ấy" ở bên ngoài vào buổi trưa vì không phải về nhà...thứ ba là các cụ phụ lão(amen...)
Trong gia đình...vợ chồng có hòa hợp hay không có thể kiểm nghiệm đc...nếu mỗi ngày "ấy" với nhau 3 lần thì khỏi nói rồi...2 lần cũng được...1 lần thì tạm chấp nhận..nhưng để ý mà cả tháng không "ấy" với nhau lần nào là đảm bảo có vấn đề.
.
Là một người vợ tuyệt vời thì cần phải học hỏi những điều mới lạ và áp dụng triệt để làm cho người chồng có cảm giác thoải mái và thư giãn hoàn toàn khi "ấy" ở nhà với vợ.Còn là một người chồng tâm lý thì ko nên "ấy" ở ngoài nhiều vừa để đảm bảo sức khỏe vừa để ko làm cho người vợ cảm giác mình kém tắm để đến nỗi chồng chán cơm thèm phở.
.Và cũng nên nhớ là phải biết tạo không khí vui vẻ đễ cho việc "ấy" thực sự hào hứng và sảng khoái
Và khi "ấy", nếu càng đông người thì càng vui. Vì thế nhớ rũ rê, chèo kéo, khêu gợi, mời mọc hoặc là ép buộc để cho việc ấy thêm sinh động và nhiều phần hấp dẫn
Và cũng đừng buồn khi hôm nay bạn bị gì đó mà không "ấy" được, hãy gìn giữ miệng cho thật sạch sẽ để được ấy bù trong những lần sau
..
Nhớ phải kiểm " hàng " trước khi "ấy" nhé, lỡ hàng bị bể, bị hỏng, bị hôi, bị... thì chết mất
.
Và thêm 1 cái quan trọng nữa là khi "ấy" phải nhớ đảm bảo vệ sinh an toàn. Tránh hậu quả và bệnh tật về sau nhé!
.Hị hị, và 1 điều quan trọng cuối cùng nữa là iu cầu mọi người khi đọc, thay chứ " ấy " bằng chữ ăn giùm tui nhé. Đừng có mơ mộng ảo huyền, suy nghĩ viễn vong, tưởng tượng lung tung! Tui là con ngoan trò giỏi, ngây thơ, trong sáng, thánh thiện như thiên thần, không có suy nghĩ bậy bạ như thế đâu
PS : tội nghiệp đứa mô đàu hem đc sáng :))
xăng ..........
Nỡ sao lên giá, giết em đi.
Loay hoay vót vét vài đồng chót,
Sắp tới đem xe đổi lấy tiền.
Thấy giá xăng lòng như kiến cắn,
Đi học chẳng buồn lấy xe ra,
Dừng chân đứng cạnh thằng xe buýt,
Một mảnh trời riêng xăng với ta!!!
sưu tập ![]() |
Ngày kì cục
sau đây là cái câu chiện đọc nhứt của na :))
Ngày kì cục
chap 1 :
Hôm nay theo lịch là ngày bận nhất trong những ngày bận nhất trong tuần>"> đi dạy, hức hức bùn ngủ mún chết mà vẫn phải dậy rửa mặt mũi đi dạy. Xăng 19k/lit mà chơi sang xách xe máy đi dạy Rốt cuộc tới nơi thèn ku nó đi học cái khác oàix-(x-(. Cái thèn mắc dịch, đổi lịch thì phải báo với thầy mày 1 tiếng chứ hic ra khỏi nhà học trò, mới nhớ ra một việc vô cùng cần thiết đó là nạp tiền điện thoại. Khà khà vòng vèo hết hơi tới bưu điện của viettel, tới "hất hàm" bảo nạp cho em cái card viettel;;) Nạp xong mới nghĩ ra, nạp card thì cần quái gì phải tới bưu điện của viettel chứ Lại cái tội khùng điên vô tổ chức. Mai có khi đi khám gấp!!!:((
chap 2 :
Phần ly kì giờ mới bắt đầu nè:X. Hic hic, king ơi là king.. ==> đúng là king... khủng mà:((
Số là hôm nay mình hơi bùn, ko hẳn là hơi bùn, khóc hết cả lít nước mắt mà "hơi" cái gì=((
Đi nạp tiền đt về, đang còn cay cú vì tốn xăng zo^ lí thì gặp A.King :X Tèn tén ten, đúng 10 phút sau anh ku có mặt ngay trước cổng:"> [ ko đúng mong đợi lắm vì lão đi Du-pi-tơ chứ chả phải Airblade] thế là zot:">. lên xe. Hic, khi đi đã thông báo với mẹ rõ ràng rồi đấy nhá;;) Đang ngồi nói chiện thì Evil_Tony nhắn tin rủ đi ún cà phê,:X oh yeah reply bảo lão tới ngay Trúc Phương để thanh toán tiền cafe. Chờ hoài chả thấy:(,té ra tin nhắn gửi đi chả được=((. hic thế là bữa nay mình được lên chức "khinh người" oài:((.. Còn một "anh" nữa, lão mời đi ún cafe đâu cũng chục lần mà chả lần nào đi được, thế là bữa nay tính giải quyết luôn:X. Hẹn 8h mà 8h10 vẫn ko thấy liên lạc gì ráo, nghĩ thế chắc lão nói chơi oài. Ai dè lão gọi vào số nhà => thế là gặp mami, lại còn bảo chỉ gặp Thảo thôi :| Ác quá!!! Mình quang minh chính đại mà lão nói cứ như là điệp viên 007 á.. Hic, mở dt ra coi thì tá hỏa, 8 cuộc gọi nhỡ. 2 phút sau thì có sms từ mami: ".....Mi coi thằng đó hơn ta, đừng về nhà nữa". Hic, thôi rồi Lượm ơi. Vừa bước tới cửa đã bị sạc cho một trận,"Tụi bay làm cái chi mà mẹ gọi ko thèm trả lời ???" Hic, mẹ ơi là mẹ, ngồi cách nhau cả mét, làm được gì mà làm chứ. oan còn hơn Thị Kính!!! Lần đầu tiên thấy mẹ giận đến thế. Hic, mà lại bị giận oan nữa chứ. Cái ngày gì mà đen như con mực thế này
Uh trời xui đất khiến thế nào lại có 3 chàng ngự lâm mời úng ca phê vào đúng một giờ. hic, tính ún với cả 3 lun cho nó xôm tụ ai dè..... mọi sự cũng chỉ vì cái mô bi phôn mà ra nông nỗi này. Uh cũng từ cái lão A.King mà ra nữa, ko đi với lão thì thôi, chứ mà đã đi là y như rằng "giông tố".

Tốn gần 30k tiền cà phê, về còn sém bị đuổi khỏi nhà nữa. . Thôi bữa sau con xin kiếuPS: =))=))=))=))=))=))=))=))=))=))=))=))=))=))=))=))
Đi tìm chính mình
Đi tìm chính mình
Tôi ko biết thật ra nên nghĩ về mình như thế nào. Khi nghĩ về bản thân, tôi chỉ biết đưa ra những tiêu chuẩn buộc nó phải hướng tới. Nhưng có những lúc một mình ngẫm lại, tôi tự hỏi mình là ai? Tại sao có những người đến với mình rồi vội vã ra đi, tại sao có những lúc cô đơn thật sự mà lại từ chối một người muốn quan tâm tới mình.Tại sao có những lúc thấy khinh bỉ chính mình? Tự ái của tôi quá lớn chăng? Bây giờ tôi sẽ không suy nghĩ nhiều nữa, ko đắn đo nhiều nữa. Bác Lotus nói đúng, hãy là chính mình thôi, cuộc đời có hàng triệu người, sao mà làm vừa lòng tất cả được. Phải biêt chấp nhận thực tế, biết chào đón tương lai dù cho đã nếm đủ mùi trong quá khứ. Tôi đang đón nhận niềm vui mới. Thực sự cảm thấy rất hạnh phúc vì những gì mình đang làm. Tâm hồn tôi đã được giải thoát, từ nay sẽ ko đi tìm nỗi buồn nữa, từ nay sẽ dũng cảm đối mặt với chính bản thân - kẻ thù lớn nhất!
còn đây là cái reply khùng của mình :))
di tìm lại chính mình >____
PS: h đọc lại thấy na nói có lý ghê
Memory
kẻ từ hum này quyết tâm xây dựng lại trên blog của chính mình 1 hộp memory để sau này còn hi vọng đọc lại những thứ mình đã đi qua và có thể cười như chưa bao h thấy mình ngốc dzi >"ayda :P
1 trong 8 tỉ
Có một câu chuyện kể về một người đàn ông bị chấn thương và phải cố định cổ. Ông ta kết bạn với một bệnh nhân cùng phòng trong bệnh viện. Người này được xếp nằm cạnh cửa sổ và mỗi ngày đều kể cho bạn mình nghe về thế giới sinh động bên ngoài. Ông ấy tả lại vẻ đẹp của những hàng cây trong khuôn viên bệnh viện, vũ điệu của những chiếc lá lả lơi trong gió và những điều mọi người đang làm ngoài sân. Tuy nhiên, một thời gian sau, người đàn ông nằm liệt giường chán nản, không còn hứng thú nghe về thế giới tuyệt diệu bên ngoài nữa. Ông ta bắt đầu không ưa bạn cùng phòng và ghét luôn sự hăng hái khi kể chuyện của người này. Một đêm, sau cơn ho dài, nặng nề, người đàn ông cạnh cửa sổ không thở được. Thay vì bấm nút gọi y tá, người kia chọn cách nằm bất động. Sáng hôm sau, người đàn ông cạnh cửa sổ qua đời và được đưa ra khỏi phòng. Người đàn ông chấn thương cổ yêu cầu y tá đổi cho ông ta ra cạnh cửa sổ. Nhưng khi liếc nhìn ra ngoài, ông ta chỉ thấy bức tường chắn ngang tầm mắt. Những gì người bạn ông ta kể lại hoàn toàn từ trí tưởng tượng phong phú, tình yêu cuộc sống và mong muốn bạn mình vượt qua khó khăn. Stephan Hawking, nhà vật lý học xuất chúng nói rằng: chúng ta sống trên một vệ tinh nhỏ bé của một ngôi sao trung bình thuộc một trong hàng trăm nghìn thiên hà của vũ trụ. Và nếu một trục trặc nào đó xảy ra với bạn, thì đó cũng chỉ là 1 trong số 8 tỉ trên trái đất này. Trừ phi rắc rối đó của bạn sẽ tạo ra một lỗ đen trong vũ trụ, nếu không tại sao không giữ cho mình một tinh thần lạc quan, nắm lấy cơ hội vượt qua thử thách để nâng tầm bản thân? Thời gian chúng ta tồn tại trên hành tinh này vô cùng ngắn ngủi! Hãy tận hưởng, nhấm nháp trọn vẹn mọi cảm xúc trong mỗi bước chân trên trái đất này! Quách Tuấn Khanh (Diễn giả chuyên nghiệp hàng đầu Việt Nam) |
Xui king khủng >"
b-( b-( chữi thèn loài nào chơi ngu đi tắt mà hết nói nỗi >__________________
Thứ Hai, 7 tháng 6, 2010
Lý do ta không muốn 'quay đầu về bờ'
Lý do ta không muốn 'quay đầu về bờ'
Khi chính mình là người trong cuộc mình mới biết có những khi chả thể “quay đầu” vì “bờ” quá lạnh lẽo, đơn độc và nhiều muộn phiền, nhói đau. Trong khi đó “biển” lại quá đẹp, quá cuốn hút...
Người ta thường nói câu: “quay đầu là bờ” để khuyên ai từ bỏ một việc gì đấy, nhưng có bao nhiêu người đủ can đảm, đủ mạnh mẽ để “quay đầu”? Người ngoài đứng đó chê cười những kẻ không thể “quay đầu” nhưng khi chính mình là người trong cuộc mình mới biết được có những khi chả thể “quay đầu” vì “bờ” quá lạnh lẽo, đơn độc và nhiều muộn phiền, nhói đau. Trong khi đó “biển” lại quá đẹp, quá cuốn hút, dạt dào cảm xúc, lúc ồn ào, lúc phẳng lặng làm cho người ta nhớ nhung, yêu mến, say đắm... chả thể nào quên.
Đôi khi quyết tâm vào bờ nhưng bất chợt quay lại nhìn biển và tự hỏi “Liệu đó có phải là quyết định đúng?”
Ta bước đi vào bờ nhưng tiếng sóng biển lại réo gọi và ta lại quay về phía biển, lại mỉm cười và ngã vào biển. Mặc dù ta biết biển sẽ lại đẩy đưa, lôi kéo ta ra khơi xa, sẽ dùng sóng đập vào ta khiến ta đau, vùi ta trong những cơn sóng mạnh khiến ta không thể tìm lối thoát.. Và rồi sẽ lại tự nhiên lặng sóng, lạnh lẽo như chưa từng kêu gọi ta. Ta lúc đấy như người bước ra từ cõi mộng, chênh vênh, lạc lõng giữa biển khơi không biết đâu là bờ, hay với ta bờ chỉ là một hòn đảo nhỏ xa tít tắp đến chính ta cũng không muốn bơi đến?
Đã bao lần ta suy nghĩ quyết định đây là lần cuối? Thế là rút cuộc lần cuối của ta vẫn là cái cuối trong nhưng cái cuối. Cho đến khi nào mới thực sự là lần cuối đây? Ta không biết.. cũng không ai biết.
Do ta quyết thôi nhưng mỗi khi lý trí lên tiếng kêu ta quay vào bờ đi thì con tim ta lại la lên thật lớn rằng: "Ta ơi! Hãy bước về phía biển, biển đang chờ ta với vòng quay ấm áp, vui vẻ".
Ta đã không thể chối bỏ. Hình như chưa bao giờ ta hành động theo lý trí... Ta cứ để con tim ta dẫn dắt và ta đi lạc mất rồi, lạc giữa biển khơi mênh mông, thế mà khi lý trí lên tiếng bảo "Bờ kìa, dù chỉ là hòn đảo nhỏ thôi nhưng bơi vào đi bạn".
Ta chỉ đứng đó ngắm nhìn hòn đảo xinh đẹp mà không muốn rời biển. Có lúc ta cũng tò mò bước lên đảo, bước lên bãi cát trắng tinh, với ánh nắng vàng rực rỡ... ta ngồi đấy một mình nhìn ngắm biển.
“Thiếu ta rồi biển có buồn không? Biển có nhớ ta không?”
Nằm trên bờ cát trắng... cát nhẹ nhàng chạm nhẹ vào người, hàng cây trên đảo hát ta nghe bài ca hạnh phúc nhưng sao tâm trí ta chỉ hiển hiện mỗi biển? Ta chỉ nghe biển hát dù chỉ là tiếng rì rầm nho nhỏ của sóng, biển dâng sóng tràn lên bờ cát... khẽ chạm nhẹ vào người ta thế mà ta cảm thấy hạnh phúc.
Cái thứ hạnh phúc nho nhỏ len lỏi vào tim... cứ thế ta lại muốn nhìn thấy biển, nghe biển cười... Và ta lại đứng dậy đi về phía biển như chưa từng có chuyên gì xảy ra...
Mermaid Magic
Thứ Bảy, 5 tháng 6, 2010
Uhm! có lẽ bây h tôi mới thấy thấm thía câu nói " khi mất đi thứ gì đó thì bạn mới thấy nó quí giá " h thì tối thấy nó rất đúng . Khi tôi để em ra đi , lúc đó tôi vẫn còn mong em sẽ có 1 cuộc sống tốt hơn , nhưng khi em ra đi rồi thì tôi mới thấy mất em tôi mất tất cả , tôi nhưng ng điên , 1 kẻ hoang dại chỉ bít kêu gào và kêu gào ......... thế nhưng em đã ko còn ở bên tôi nữa . Tôi suy sụp tinh thần có lẽ mém nữa thì vào 192 lun cũng nên , bỏ ăn .......và phải vào viện . Em đi , tôi tự nhủ dù thế nào thì tôi cũng hem đc gục ngã ...... vậy mà tôi lại tự đánh đổ chính mình .
Mỗi ngày như mọi ngày tôi lên mạng và tiềm kiếm em , chỉ mong có đc 1 chút thông tin nhỏ nhoi từ em hay từ những ng quanh em , để tôi bít là em bình yên .
Ngày hum nay cũng vậy dạo quanh khắp nơi để kiếm em rồi bỗng chợt tôi tìm về đc nơi này . Nơi mà 2 đứa đã cùng mong sẽ xây dựng đc nơi chia sẽ thông tin mà chúng tôi lụm lặt đc trong cuộc sống
Đọc lại bolg của em , cái bài viết mà em đã viết rất lâu rùi . Tự dụng trong tôi chỉ muốn gặp em ngay bay h , "mà tôi tìm được một người thực sự xứng đáng cho cuộc đời của mình. Đó là người tôi đang yêu. Và tôi ước rằng, sẽ không còn ai sau anh nữa "
Na ah ! đừng rời xa anh nữa nhé , hãy về bên anh . Anh bít là lúc này rất khó cho em nhưng anh bít , cùng nhau chúng ta sẽ vượt qua tất cả
Na ơi ! i miss u and love u so much . wish u here , love u